Mùa đông năm 18 tuổi, Nishino Nanase vẫn đang trong vòng luẩn quẩn giữa áp lực chuyện học hành.
Chuyện cái tên.
Một buổi tối, hai người ngồi xem tivi.Trên tivi đang có mục quảng cáo.
<Bạn muốn mua tivi? Bạn muón mua máy lạnh? Đến Điện Máy Xanh~ uwa uwa~~>
Takayama bỗng nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của cố gái futon, cô hỏi người bên cạnh mình:
"Này, tên em là gì vậy?".
Đúng lúc đó, quảng cáo chuyển sang mục futon. Tiếng nhạc từ tivi thu hút sự chú ý của cả hai.
<Bạn đang tìm futon? Futon có giá cả mềm mại và chất lượng cũng mềm mại theo? Hãy đến với chúng tôi! Nanase Futonnn!>
Cô ấy quay sang nói với cô:
"Là Nanase".
"..."
<Cần thiết cho một giấc ngủ đầy đủ và sảng khoái!>
Mùi hương.
Cho dù có bị bất ngờ vì sự uất hiện kì lạ của cô gái futon, cuộc sống của Takayama vẫn diễn ra bình thường.
Khi tỉnh dậy, Takayama đầu tóc rối bù nhìn người trong lòng mình: Không phải mơ...
Cô ghé mặt lại sát cô ấy. Nghĩ bâng quơ vài điều. Chủ yếu là về khuôn mặt.
Sau một hồi, Takayama rút ra kết luận: Thật sự rất xinh.
Cô ghé mặt lại sát cô ấy. Nghĩ bâng quơ vài điều. Chủ yếu là về khuôn mặt.
Sau một hồi, Takayama rút ra kết luận: Thật sự rất xinh.
7th: Sensei~
Cả phòng phút chốc đều ồ lên, rồi lại có những người khác hùa theo.
Hashimoto đột nhiên hơi nhếch khóe miệng. "Tôi nghĩ các em cần phải tự trải nghiệm đi. Đừng nói em vừa nãy vì 'ế' nên mới hỏi tôi đấy nhé?"
Rất nhanh chóng, các sinh viên trong phòng kêu lên đầy thất vọng.
Chuông reo, Hashimoto gấp quyển sách, "Cả lớp nghỉ".
Bọn họ đều đáp lại rồi lục đục đeo cặp ra khỏi phòng.
Căn phòng chẳng mấy chốc trở nên yên tĩnh. Hashimoto khoanh hai tay nhìn người trước mặt, là cô gái khi nãy đã hỏi cô cái câu đó. Sau lại cầm quyển sách đi ra ngoài. Cô ấy vội đi theo.
"Hashimoto-sensei, Hashimoto-sensei... "
Hashimoto ngừng lại trước phòng họp. Nhìn một chút, lại kéo người ở phía sau mình vào.
"Maiyan, làm ơn đừng gọi mình là sensei... ". Hashimoto khuôn mặt đỏ bừng nói.
Shiraishi nghiêng đầu. "Nhưng sensei, ở đây là trường học, nên phải gọi sensei là sensei".
"Nhưng mà cậu đâu phải sinh viên của trường này! Quan trọng là, sao cậu ở đây?" Hashimoto chợt nhớ ra, hỏi Shiraishi.
"Hôm nay được nghỉ~ Mình muốn xem mèo con nhà mình dạy học thì sẽ như thế nào thôi". Shiraishi giơ tay chữ V, tươi cười nói.
"Ai... ai là mèo con nhà cậu chứ... ". Hashimoto siêu ngầu siêu đẹp bây giờ lại thay đổi 360 độ...
Trông thấy bộ dạng ngại ngùng của cô, Shiraishi không kiềm được mà xoa xoa đầu. "Vậy thì Hashimoto-sensei vậy... ".
"Không được gọi mình là sensei!"
"Hả?". Shiraishi trề môi. "Sao kì vậy?".
"Không được là không được!"
Hashimoto nói xong đi thẳng ra ngoài, bỏ lại Shiraishi buồn bực vì không được gọi sensei.
Dọc hành lang, nện giày cao gót xuống mặt sàn, Hashimoto chốc chốc lại đưa bàn tay lên xoa lỗ tai.
Vì sao Hashimoto không muốn Shiraishi gọi cô là sensei?
Nói ra cũng dài dòng.
Vài ngày trước, Shiraishi đột nhiên gọi cô là sensei. Vừa nghe cô như bị sét đánh ngang tai. Nó ảnh hưởng đến...
À, không nói được.
Nói chung là, Hashimoto không thể bình tĩnh mỗi lần Shiraishi gọi cô là sensei.
"Hashimoto-sensei~"
Hashimoto giật bắn mình. Shiraishi đang đứng ngay sau cô. Cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào tai mình...
Cả cơ thể bỗng cứng ngắc, dây thần kinh căng như dây đàn.
Cả hành lang lúc nãy còn đông đúc, phút chốc đã trở nên vắng tanh, không một bóng người qua lại.
Giữa hành lang, chỉ còn lại Hashimoto và Shiraishi.
'Pựt' một cái, Hashimoto đột nhiên nhìn đồng hồ. "Hơn năm giờ chiều rồi. Mình về thôi".
"Hả?". Shiraishi nắm cổ tay đeo đồng hồ của cô. "Muộn đến mức này rồi á?".
Rồi không đợi câu trả lời, cô ấy vẫn nắm như vậy kéo Hashimoto đi.
Hashimoto hơi bất ngờ trước hành động đột ngột của Shiraishi. Nhưng khi nhìn vào cổ tay mình, lại vô thức giãy ra, dùng bàn tay mình nắm lấy bàn tay người kia.
Vừa ra đến đại sảnh, bỗng một nữ sinh viên từ đâu vội chạy đến, gọi tên Hashimoto.
"Ha-Hashimoto-sensei! Có thể cho em một vài phút không ạ?".
Hai ngươi họ dừng lại, nhìn nhau rồi Shiraishi buông lỏng tay Hashimoto ra, đi ra ngoài trước, để lại không gian cho cô và nữ sinh.
Một lúc sau, Hashimoto đi đến cổng lớn, thấy Shiraishi đứng đợi mình ở đó thì bước đến gần.
Shiraishi đang cúi đầu nghe được tiếng bước chân, liền ngẩng lên, ngay trong mắt là hình ảnh của Hashimoto.
"Chúng ta về thôi". Im lặng một chút, Shiraishi đã nói như vậy.
Hashimoto gật đầu, song song bước đi cùng Shiraishi.
Dọc đường, không ai mở miệng nói câu nào.
Vi đã xế chiều nên khu vực quanh đây yên ắng hẳn. Lắng tai nghe kĩ thì sẽ nghe được tiếng quạ kêu ở đâu đó. Mặt trời cũng dần lặn xuống. Ánh nắng yếu ớt của hoàng hôn chiếu trên vai hai người.
Đến trước đường ray xe lửa, thanh rào hạ xuống, đèn lóe lên, tiếng chuông báo hiệu xe lửa vang một cách chói tai.
Đoàn tàu chạy lướt qua, để lại một màn khói bụi.
Thanh rào nâng lên, đèn và chuông cũng đã tắt, họ lại tiếp tục bước đi.
Đột nhiên, sự im lặng bị phá vỡ bằng giọng nói của Hashimoto.
"Em sinh viên đó, chỉ là thảo luận với mình về bài thuyết trình".
Đi qua vài cái cây, Shiraishi mới đáp lại. "Ừ".
Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, Hashimoto nắm lấy bàn tay bị ống tay áo phủ qua của Shiraishi.
Shiraishi quay sang nhìn cô. Mặc dù bầu trời đỏ rực phản chiếu lên khuôn mặt Hashimoto nhưng Shiraishi vẫn thấy được vành tai đang đỏ ửng lên.
"Tai cậu đỏ lên kìa". Buông một câu như vậy, Shiraishi bật cười.
Hashimoto vội thả tay ra, sờ lên vành tai mình.
"Đỏ-đỏ lắm hả?".
"Phải nói là càng đỏ hơn ấy". Shiraishi vẫn cười, nắm lấy tay Hashimoto. Sau đó kéo cô đi.
Ghé vào một siêu thị gia đình, Shiraishi quả quyết lôi kéo Hashimoto vào, viện lí do là nhà hết đồ ăn.
"Hết thật á? Mình thấy còn đầy mà... ". Hashimoto nhìn người yêu mình đang lựa cà chua, khó hiểu hỏi.
"Nói nhiều quá, lần cuối cậu mở tủ lạnh là khi nào vậy hả?". Shiraishi không thèm nhìn Hashimoto.
Hashimoto nghiêng đầu, cố nhớ xem mình mở lúc nào, hình như mới vài ngày trước.
"Thức ăn sẽ hết nhanh đến vậy chỉ trong vòng vài ngày sao?". Cô trố mắt, bộ dạng nhìn ngố không chịu được.
Shiraishi khinh bỉ nhìn mèo con thường ngày vẫn được nói là thông minh của mình. "Hôm qua hết sạch rồi, tiệc nướng đấy. Ngốc".
Lại nhìn khuôn mặt "ồ~" của Hashimoto, Shiraishi thở dài. Sao tự nhiên lại ngốc đến thế chứ...
Qua đến khu bán sữa, Hashimoto một lần lấy đến ba, bốn hộp, nói là để dự trữ.
"Cậu lấy nhiều như vậy, uống không hết sẽ quá hạn sử dụng, lại đem vứt đi". Shiraishi dở khaoc dở cười nhìn người đang cầm hộp sữa một lít.
"Mình sẽ uống hết mà, đừng lo". Hashimoto nói, để hộp thứ năm vào xe, nhìn Shiraishi cười.
Sau khi thanh toán, hai người mỗi người hai tay đều xách bịch là bịch.
Lại cùng nhau đi qua vài căn nhà nữa, bầu trời dần chìm vào một màu đen.
Cho đến khi cả hai ngồi vào bàn ăn, đó đã là việc của một tiếng trước.
Và cho đến lúc Hashimoto ôm con mèo ngồi trước TV, Shiraishi lại đang thiếp đi trên vai cô.
"Maiyan".
Hashimoto khẽ gọi, thấy cô ấy đã thực sự ngủ thì thả mèo xuống, tắt TV đi.
Đưa cánh tay Shiraishi choàng qua vai mình, Hashimoto bế cô ấy vào phòng.
Ngồi xuống bên cạnh giường, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Shiraishi, cô nhỏ giọng nói:
"Lần sau đừng ngủ quên trên sofa nữa, lưng mình không khỏe đến mức lúc nào cũng bế cậu vào đây được đâu".
"Maiyan, lúc cậu ngủ thực sự rất đẹp".
"Đừng cảm thấy không an toàn nữa, mình lúc nào cũng ở bên cạnh cậu".
"Mình yêu cậu".
Không một lời hồi đáp. Chỉ có tiếng máy điều hòa chạy ro ro.
Hashimoto mỉm cười tự đỏ mặt, tự nhiên lại như vậy...
Đặt một nụ hôn lên trán Shiraishi, rồi thì thầm vào tai cô ấy.
"Chúc ngủ ngon, hi vọng ngày mai sẽ lại được thấy cậu".
Sau đó nằm xuống bên cạnh, Shiraishi đột nhiên xoay lại ôm cô.
Hashimoto thở dài. "Hóa ra cậu không ngủ".
"Không, mình ngủ rồi mà. Nanamin tự nhiên nói mấy câu đó nên mình tỉnh để nghe thôi". Vẫn nhắm mắt, vùi mặt vào vai Hashimoto, Shiraishi nói.
Nói gì thì nói chứ Hashimoto ngượng gần chết...
"Xấu xa". Không biết nói gì, cô đành phải buông một từ như vậy, rồi ôm Shiraishi vào lòng.
"Hashimoto-sensei~". Shiraishi đột nhiên nói, chỉ là muốn trêu người yêu một chút.
Người kia siết chặt vòng tay hơn. "Không được gọi sensei!".
Trăng lên cao, sáng vằng vặc giữa đêm đen. Trên mái nhà, có một con mèo và một con chuột đang ngắm trăng.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Về việc sao tự nhiên cảnh kết lại là mèo và chuột ngắm trăng, chỉ là mình vừa đọc xong quyển "Con mèo và con chuột bạn thân của nó". Thấy cảnh này rất đáng yêu nên bưng vào luôn :')
Một ngày, Takayama thức dậy và có một cô gái đang nằm bên cạnh?
Hơn nữa, lại còn nói bản thân là futon?
Nhưng mà, Takayama không hiểu sao lại không những không báo cảnh sát, mà còn chấp nhận bao nuôi...
Nhưng mà, Takayama không hiểu sao lại không những không báo cảnh sát, mà còn chấp nhận bao nuôi...
Hơn nữa, kết cục lại rất thảm khốc.
****************
Futon.
Tiếng chuông báo thức reng liên hồi đánh thức Takayama. Hơi mở mắt, rồi nhắm lại, vươn tay tắt đồng hồ.
Sáng nay cơ thể sao lại nặng vậy nhỉ?
Khoan, hình như có gì đó sai sai...
Takayama hoàn toàn cảm nhận được sức nặng trước ngực, có cảm giác... không sai, là cảm giác ai đó nằm đè lên ngực mình.
Khi từ từ nhận thức rõ, đập vào mắt là một cô gái đang nằm trên người mình.
Não bộ Takayama mất vài phút để xử lí thông tin.
Tay vươn đến, chạm vào tóc cô gái, rồi đến phần lưng.
Không sai, đây là người thật...
Não bộ Takayama lại mất vài phút để xử lí thông tin.
Từ từ đã nào, rõ ràng cô chỉ sống một mình, hơn nữa lại không trong mối quan hệ nào hiện tại. Cửa nẻo đã khóa cẩn thận. An ninh được sắp đặt chặt chẽ.
Vậy...
Vậy tại sao...
Tại sao cô gái này lại ở đây?
Takayama mờ mịt nhìn người vẫn ngủ ngon lành, vỗ nhẹ vào vai cô ấy.
"Này, này..."
Cô ấy từ từ mở mắt, rồi nhổm người dậy. Takayama chống hai tay ở phía sau nâng người lên.
Tư thế có chút kì quặc, cô ấy gần như nằm lên người Takayama.
Bốn mắt nhìn nhau, riêng đôi mắt của cô ấy có chút mơ màng.
"Cô là ai vậy?". Takayama hỏi, vẻ mặt ngờ vực.
Cô ấy nhìn cô một chút, rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
"Này?". Takayama đẩy nhẹ vai cô ấy. "Đừng ngủ chứ!".
Thấy đối phương đã nhìn mình, Takayama lại hỏi một lần nữa. "Cô là ai vậy?".
"Ý cô là tôi hiện giờ?".
Nói rồi! Cuối cùng cũng nói chuyện. Takayama thở phào gật đầu. "Bây giờ ở đây chẳng có ai cả".
Cô gái kì lạ đó hơi nghiêng đầu, lại nói một câu khiến Takayama câm nín.
"Tôi là futon".
Fu... Futon...?
Takayama đớ người. Futon... là nệm...? Là cái nệm trải dứơi sàn ấy hả?
"Lạ thật...". Takayama nhíu mày.
"Lạ? Chẳng phải futon có khắp nơi sao?". Cô ấy làm vẻ mặt khó hiểu.
"Không phải. Rất kì lạ...". Takayama nói, rồi nhìn cô ấy. "Và, rời khỏi đây, trước khi tôi gọi cảnh sát".
"..."
"..."
Bốn mắt nhìn nhau.
"... Tôi chỉ có thể ở đây, vì tôi là futon. Tôi không thể ở nơi nào khác, ngoại trừ nơi này". Cô ấy hơi cúi đầu.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ của Takayama, cô gái đó nói: "Và... "
Cô ấy vươn bàn tay, phủ lên khuôn mặt Takayama kéo lại gần. "Không có tôi thì cô sẽ bị cảm lạnh mất".
Rồi trước khi Takayama kịp nói gì, cô ấy đã đưa ngón tay đặt trên môi cô, hạ giọng xuống nói: "Ngày mai sẽ lại đến thôi. Chúng ta hãy ngủ tiếp, nhé?". Sau đó lại nằm xuống.
Não Takayama lần thứ ba trong ngày ngưng hoạt động.
Và, bỗng nhiên cô cảm thấy thật buồn ngủ...
Mặc dù có một cô gái lạ mặt tự xưng là futon, và hiện tại đang nằm trên giường, thậm chí là trên ngực mình, ngủ. Cô vẫn không có cảm giác nguy hiểm.
Có lẽ không phải kẻ xấu.
Kệ đi, cô buồn ngủ rồi.
Sau đó nằm xuống, xoa nhẹ lên tóc cô gái futon, rồi ôm cô ấy dần chìm vào giấc ngủ.