Buổi sáng, ngoài trời vẫn lạnh như vậy. Tuyết vẫn phủ một màu trắng xoá khắp nơi. Phong cảnh đẹp, rất đẹp nhưng Shida vẫn không thấy chúng đẹp bằng Rika.
Tự nhiên lại nhớ về tối hôm qua. Hừ, ngượng chết mất. Cơ mà Shida cũng không để tâm lắm. Cứ nhìn thấy khuôn mặt Rika là cảm thấy hạnh phúc đầy mình.
Shida không nhịn được mà nhích lại gần người đang nằm bên cạnh, hưởng thụ sự ấm áp bao trùm.
***
Đoàn tàu nhích bánh, bắt đầu khởi hành. Rika ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt. Quái, bình thường vẫn dậy sớm có sao đâu...
Đột nhiên lại hắt xì một cái, Rika sụt sịt mũi, rồi lại rùng mình. Toi rồi, chắc bị cảm rồi. Kể cũng hay thật, cựu dân Ibaraki mà lại bị cảm chỉ vì lạnh. Cô thở dài, ngả đầu vào vai người bên cạnh.
- Đừng nói chị bệnh rồi nha?
- Chắc vậy rồi.
Rika dùng giọng mũi đặc nghẹt trả lời. Chán thật, thanh niên bây giờ đúng là khoẻ mạnh.
Shida quay mặt nhìn đỉnh đầu của người bên cạnh, thiệt tình, người lớn tuổi bây giờ đều quá dễ bị bệnh. Chút nữa về phải ở lại với chị ấy vậy.
Nghĩ xong lại bất giác đưa tay chạm vào mặt của chị ấy.
Rika rùng mình. Cái lạnh trên tay Shida truyền vào khuôn mặt nóng bừng của cô. Cơ mà, cũng thoải mái đó chứ. Cơ thể Shida lúc nào cũng có mùi thơm dễ chịu toát ra, là mùi gì thì Rika không biết, chỉ biết cô rất thích mùi này thôi. Tay em ấy cũng toả ra mùi này, cô bất giác cọ mặt vào lòng bàn tay.
... tai Shida đỏ bừng.
Thấy má rồi, sao lại đáng yêu vậy...
Tại sao chị lại làm vậy...
Bỏ má! Chị ấy hôn tay mình!
Trời ơi Rika ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng!!!!!!!!!
Shida muốn khóc thét. Tim cô loạn luôn rồi! Cá chắc là bà chị này đang chọc cô!
Sai lầm, không nên sờ mặt Rika.
Shida tay kia chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài mà lại như không nhìn, tay kia bị Rika trêu chọc...
Bàn tay lạnh ngắt của cô bỗng không thấy nóng nữa. Thả... thả ra rồi sao?
Sai bét, Rika ôm cánh tay cô mà ngủ thì có.
Shida nhắm mắt. Thôi không sao, vậy vẫn tốt hơn...
Em gái giao hàng đáng yêu suốt ngày bị chị chủ tiệm bánh bắt nạt.
Hả? Làm gì có. Ở nhà toàn là em gái đó bắt nạt chủ tiệm.
______
:ethen: Hơi ngắn ha :)
Dùng bữa tối xong mà tâm trạng Shida cũng chả khá hơn chút nào. Shida nằm úp mặt trên giường. Khó xử chết mất...
Rika cũng không đả động gì tới vụ việc lúc nãy.
Đột nhiên bụp một cái bên ngoài, nối tiếp là vài tiếng động như vậy nữa. Shida chợt nhớ ra đó là pháo hoa. Mà thôi, cô thở dài. Bây giờ không có tâm trạng.
Cũng không biết Rika đã đứng cạnh cửa sổ từ lúc nào, Shida ngẩng đầu lên đã thấy. Chị ấy đang im lặng đứng nhìn pháo hoa đang nổ rực rỡ cả một bầu trời đen tối. Vì cửa sổ ở đối diện với giường nằm nên cô không thể thấy rõ khuôn mặt của chị ấy. Tự nhiên lại có cảm giác buồn buồn.
Như đã nói, Rika gầy đi. Nhìn từ phía sau trông bóng lưng chị ấy thật đơn độc. Đột nhiên Shida cảm thấy chỉ trong phút chốc, khi ánh sáng của pháo hoa hắt vào người Rika, cô lại cảm thấy chị ấy bé nhỏ lạ thường.
Con người, dù gì cũng chỉ là một sinh vật bé nhỏ.
Shida nhìn chị ấy chăm chú đến mức không nhận ra Rika đã quay lại từ lúc nào. Mắt giao với ánh mắt Rika, Shida vội úp mặt xuống gối.
Rika cũng không nói gì, chỉ vắt khăn lên ghế rồi đi đến giường bên cạnh, ngồi xuống. Có lẽ cô định nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng chỉ tắt đèn rồi nằm xuống.
- Ngủ ngon, Manaka.
... một khắc im lặng trôi qua.
Ủa?
Sao... sao Rika lại nằm bên giường đó?
Shida ngạc nhiên, rõ ràng cô nằm qua hẳn một bên thế này, chừa chỗ cho Rika cơ mà. Sao chị ấy lại nằm ở giường khác chứ?
Hỏi thừa, hồi nãy cô suy diễn nhiều đến vậy ai dám nằm cạnh cô ngủ để cô suy diễn tiếp nữa. Gặp Rika lại là kiểu người hay nghĩ đến người khác, chị ấy lại còn thương cô đến vậy.
Nhưng mà Shida không muốn nằm một mình một giường...
Ba cái chuyện gì đó quên hết đi.
Shida cứ lật người qua lại trên giường, bối rối không biết mở miệng sao với Rika.
Nói... nói huỵch toẹt ra luôn hả...
Hư làm sao làm sao...
Hay cứ vậy ngủ luôn đi?
Không được! Shida nhăn mặt lắc đầu. Mọi khi đều ngủ chung mà, huống chi cô đã nằm trên giường nãy giờ nên ở đây sẽ ấm hơn chứ?
- R-Rika...
- Hm?
Nghe giọng Rika khẽ đáp lại, Shida không biết nên nói thế nào mới phải nữa...
Nên là, lấy tay đập nhẹ phần giường trống bên cạnh.
Bộp bộp.
...
Liệu chị ấy có hiểu nỗi lòng mình?
Thật ra Rika lúc nãy ngồi trên giường là vì hoang mang nên nằm cùng giường với Shida hay là nằm giường khác. Bình thường ở nhà lúc em ấy ở lại toàn là ngủ chung. Mà dù sao thì cô nghĩ chuyện lúc nãy ít nhiều cũng có ảnh hưởng.
Rốt cuộc vẫn chọn nằm giường khác.
Nhưng ai mà ngờ Shida Manaka lại đáng yêu đến thế chứ...
Ừ thì, Rika cũng không nghĩ rằng Shida lại vỗ vỗ giường ra lệnh cho cô qua đó nằm. Rất ra dáng Mona Vương. Rika phì cười, sau cùng cũng chịu qua đó. Cô nằm xuống phân giường trống, đắp chăn lên phủ kín người, thở một hơi thoả mãn. Ấm quá xá~
- Chị.
- Ơi?
- Ngủ ngon.
Rika mỉm cười. Đúng là, cô nghĩ cô sẽ không chịu nổi mất.
- Ngủ ngon.
______
Haha :))