[BeriMona] Đáng yêu 11. Cùng đi trượt tuyết đi.

13:55

Cũng trong mùa xuân đó, có hôm, Shida ghé vào quầy quay thăm trúng thưởng trên đường đến tiệm bánh.
Cô còn giữ vài cái vé từ một người bạn đã tặng cho cô. Người giữ quầy là một người đàn ông trung niên, rung rung cái chuông với vẻ mặt hồ hởi.
- Quay thăm trúng thưởng đây!! Mại dô mại dô~~
- Vâng, cho cháu một vé.
Shida mang theo hy vọng trúng được một giải nào đó. Giải nào cũng được, dù sao nó cũng là đồ miễn phí. Cô quay một hồi, viên bi rớt ra.
Người đàn ông giữ quầy cầm lên, rồi đột nhiên rung cái chuông trên tay thật mạnh:
- Chúc mừng cháu!!! Giải đặc biệt nhé, một chuyến đi đến khu nghỉ mát trượt tuyết X!!!
Hể?
- Ủa thiệt á chú?
Shida bất ngờ hỏi.
- Ừ thiệt. Chúc mừng cháu!!! Đây, 2 vé đến khi trượt tuyết X, giá cả nhà nghỉ, suối nước nóng gì gì đó đều miễn phí hết!
Oa...
Shida há miệng.
Cô nghĩ có lẽ kiếp trước cô đã cứu cả thế giới.
Trên đường đi, Shida cầm hai cái vé hí ha hí hửng tung tăng trên phố. Khu nghỉ mát trượt tuyết X hử? Chỗ đó nổi tiếng lắm. Nhưng không phải muốn là đến được, nghe nói đợt đông-xuân nào cũng kín hết chỗ trong khách sạn và nhà nghỉ ở đó. Cô cũng chưa từng đến đó bao giờ, không biết Rika từng đến chưa nhỉ?
Cứ đi mãi cũng đến cửa tiệm. Shida nhìn từ bên ngoài vào trong qua lớp cửa kính. Có vài vị khách đang thưởng thức bánh, còn Rika đang mang một cái bánh đến cho một vị khách nữ đang ngồi chờ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến Shida rùng mình. Bây giờ trời vẫn còn lạnh lắm, ra ngoài đường phải mặc đến 3 lớp áo may ra mới không chết cóng. Shida thở ra một làn khói, quấn lại khăn choàng rồi mở cửa bước vào trong.
- Xin chào quý khách.
Rika vừa đi đến quầy vừa nở nụ cười nói. Rồi lại càng tươi hơn khi nhận ra đó là Shida.
- Chị, chào buổi sáng.
Shida ngồi xuống một trong những cái ghế được đặt trước mặt quầy, đối diện với Rika. Hôm nay chị ấy lại ăn mặc phong phanh, chỉ có chiếc áo len cao cổ màu trắng cùng váy dài. Trong này có máy điều hoà không có nghĩa là không bị lạnh.
- Rồi, em không đi học sao?
- Em cúp học á.
- Đừng nói dối.
Rika khẽ cười khi thấy vẻ mặt "em cúp học nè" của Shida. Đứa nhỏ này chẳng bao giờ làm vậy.
- Ừ thì, đang được nghỉ mà chị.
Shida phẩy tay, nhận lấy cốc chocolate nóng hổi từ Rika. Sức nóng truyền đến khiến cô ấm hết cả người. Vị ngọt tan ở đầu lưỡi, sau đó lại là vị đắng xâm chiếm cả khoang họng.
Thấy khuôn mặt thoả mãn của Shida, Rika đột nhiên liên tưởng đến giống chó Shiba. Mắt híp lại này, khuôn mặt tròn này, khoé miệng cong lên này. Giống y chang luôn.
Đáng yêu quá đi.
Rika nghĩ, tay đặt lên đầu em ấy vỗ vài cái.
Dường như đã quen với việc này, Shida chỉ tiếp tục uống chocolate nóng. Để Rika muốn làm gì thì làm, bản thân chỉ tiếp tục hưởng thụ.
- Ừm, Manaka. Rỗi rãi đến đây vào sáng sớm chi vậy?
Rika hỏi, tay vẫn mân mê tóc của người còn lại.
Shida chợt nhớ ra, liền đặt cốc xuống.
- Rika, em muốn hỏi. Chị có biết trượt tuyết không?
- À, biết.
Rika gật đầu. Cô đến từ Ibaraki, nơi có khu nghỉ mát trượt tuyết tốt nhất Nhật Bản nên tất nhiên là biết trượt. Dù sao đó cũng là thú vui một thời của cô.
- Tuyệt. Thứ bảy này á, chị muốn đi trượt tuyết không?
- Ở đâu?
- Khu nghỉ mát trượt tuyết X, tèn ten!
Shida lôi trong balo ra hai cái vé, vui vẻ nói.
Rika ngạc nhiên. Ủa em nó sao có được? Lẽ nào...
- Quay thăm hả? Số em may mắn thiệt đó.
- Ừm đúng rồi. Vậy chị sẽ đi chứ?
Shida dùng ánh mắt cún con nhìn người đối diện. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy, bao nhiêu lời muốn nói đều được thể hiện rõ ở chúng. Ánh mắt biết nói khát khao nhìn Rika: "Đi đi chị, đi đi đi đi đi đi đi đi đi điiiii".
Hừm... thứ bảy này sao? Hình như vẫn như mọi ngày thôi. Đành vậy, treo bảng đóng cửa một hôm vậy. Cũng tranh thủ cơ hội ở riêng với em ấy một chút, hết tháng này là em ấy có bài luận mới thì phải.
- Đi luôn. Thứ bảy này đi.
Thiệt hả? Shida mở to mắt, mém nữa hét lên. May mà kiềm lại kịp.
- Awwww Rika!! Em yêu chị! Nhờ chị vậy, em không biết trượt tuyết đâu.
- Thật à?
Shida gật cười đến híp mắt lại, gật đầu.
- ... có gì đừng oán trách chị...
Shida giật mình.
- Hả?
- Tại chị không có khiếu lắm trong ba cái vụ dạy bảo này đâu.
Shida gật đầu tỏ vẻ thông cảm. Trượt tuyết vốn đã khó, dạy còn khó hơn. Hy vọng cô có thể tiếp thu lẹ lẹ chút để dẩy.

You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~