[NanaMai] Mọt sách.

21:22

Au: Yagichan.

Vì thời tiết trở lạnh nên hôm nay tôi mặc dày một chút. Mặc dù trong cửa tiệm có mở máy điều hoà đi chăng nữa tôi vẫn không dám cởi áo len ra, tôi nghĩ mình sẽ bị chết cóng mất. Tôi sợ lạnh.
Tôi làm việc trong một tiệm café sách, kiểu như thư viện thu nhỏ, có phục vụ thức uống và đồ ăn nhẹ ấy. Nơi này được một người bạn của tôi mở cách đây gần 1 năm, cậu ta quản lý được 2 tháng rồi quăng cho tôi xử lí. Dù sao cũng phải cảm ơn cậu ta, lúc đó tôi còn đang không biết nên làm gì.
Cửa tiệm này nằm trong góc khuất của trung tâm nên tương đối yên tĩnh, thích hợp với những người yêu thích sự yên lặng. Không gian không rộng nhưng khá thoải mái. Tôi khá thích nơi này, dù gì nó cũng rất bình lặng, phù hợp với đứa không thích sự náo nhiệt bên ngoài như tôi.
Khách hàng không đến mức tấp nập người ra kẻ vào, những người đến đây thường là người yêu sách chẳng hạn, học sinh hay sinh viên không muốn học ở thư viện hoặc chỉ đơn giản là những người muốn tìm kiếm sự yên tĩnh. Những quyển sách ở đây thuộc nhiều thể loại, được trải đều trên kệ sách. Bạn có thể tự do lựa chọn một hay nhiều quyển, rồi ngồi xuống bất cứ cái bàn nào còn trống để thưởng thức chúng.
Nói nhiều vậy chứ có một vị khách rất quen thuộc với cửa tiệm này, tôi luôn để ý đến người ấy mà không có lý do. Chỉ là, ánh mắt của tôi không tự chủ được mà cứ hướng đến người ấy. Vị khách đó là một cô gái trẻ, ừ thì, xinh đẹp, tôi muốn nói thế đấy. Cô ấy lúc nào cũng ngồi trong một góc khuất, nói khuất vậy chứ thật ra từ quầy quản lý nơi tôi đang ngồi thì chỗ đó là nơi dễ nhìn thấy nhất. Tôi tò mò không biết cô ấy có lí do gì khi lúc nào cũng chọn nơi đó làm chỗ ngồi không.
Tôi muốn kể một chút về ngoại hình của cô nàng. Thoạt nhìn thì cô ấy trông rất lạnh lùng, có một chút cao ngạo và khó gần. Ừm, gọi là gì nhỉ. À, là Ice Doll. Tôi thấy từ này rất thích hợp để gọi cô ấy, nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là vẻ ngoài của cô ấy nên không chắc chắn lắm về tính cách của cô ấy. Người nào vào cửa tiệm nào cũng ít nói hết á, họ gần như không mở miệng luôn, trừ khi gọi đồ ăn hay thức uống gì đó. Nên cô nàng này không ngoại lệ đâu. Về khuôn mặt thì, đúng chuẩn kiểu tôi thích luôn. Xin đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì đâu. Mũi cô ấy rất cao, đó là lý do tại sao tôi nói cô ấy trông có một chút cao ngạo. Tóc được nhuộm màu nâu hạt dẻ, rất hợp với làn da trắng của cô ấy, thường xuyên được xoã ra đến vai. Tôi không rõ cô ấy có bị cận hay không nhưng lúc nào cũng đeo kính hết, là loại kính gọng mỏng viền vàng ấy. Và tôi chắc chắn cô ấy đã chọn đúng loại vì nhìn nó siêu hợp với cô ấy luôn, có cảm giác sang trọng ấy.
Và một điều nữa, cô nàng ăn mặc lúc nào cũng đơn giản. Thường thấy nhất là áo sơ mi và quần dài, hoặc đầm váy gì đó. Nhưng áo sơ mi thì lúc nào cũng thấy. Cô ấy hay mặc loại áo khoác ngoài. Nhưng cũng có lần tôi thấy cô ấy mặc hoodie rồi, nhìn cứ đáng yêu thế nào á…
Như đã nói thì tôi dường như, à không, phải nói là không thể dời mắt khỏi cô nàng được nên có vài thói quen nhỏ của cô nàng mà tôi biết. Chẳng hạn như lúc cầm cốc sẽ cong ngón út lên, nhìn kiêu sa hạt lựu. Nhiều người có thói quen này nhưng với cô ấy, nó hợp đến mức lạ lùng. Cô ấy còn có thói quen mím môi và thường xuyên đẩy gọng kính bằng ngón giữa. Lúc đọc sách sẽ ngồi thẳng lưng, hai tay nâng niu quyển sách. Điều này khác hoàn toàn với tôi luôn, tôi mà đọc sách là phải dựa lưng, hai chân gác lên chỗ nào đó rồi mới thoải mái mà đọc được. Mà ấy, tôi nghĩ thể loại yêu thích của cô nàng là văn học đương đại. Vì tôi hay để ý đến những quyển sách mà cô đọc mà.
Cơ mà, tần suất đến đây của cô nàng là hằng ngày, nhưng dạo này, ý tôi là khoảng 1 tuần trở lại đây chẳng thấy cô ấy đâu hết. Không hiểu sao tôi có chút trông mong được thấy cô ấy, chắc là việc này, ý tôi là thấy cô ấy, đã trở thành một thói quen khó bỏ của tôi.
Bây giờ không có mấy người đang ở trong tiệm, vả lại có mấy em nhân viên nên tôi hơi lơ là ngồi nghĩ vớ vẩn.  Tiếng chuông ở cửa bất chợt reng lên, cánh cửa mở ra khiến cơn gió ở ngoài thổi vào. Vì quầy quản lý gần nhất nên người hứng gió lúc nào cũng là tôi hết. Ghét ghê.
- Xin chào, là nước có ga như thường lệ nhé.
Giọng nói nhẹ nhàng ấy cất lên. Ôi, tôi nghĩ tôi đắm chìm trong hạnh phúc mất…
Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy? Ừ thì, chủ nhân của giọng nói đó là cô nàng mà tôi đã kể nãy giờ ý. Cô ấy làm tôi hơi bất ngờ, vừa mới nói sao gần đây không thấy đâu xong…
- À, rõ rồi. Cậu đợi một chút nhé.
Tôi đáp lại.
Hình như nãy giờ tôi không có nói ra tên của cô ấy. Là Hashimoto Nanami, bằng tuổi tôi đó. Bất ngờ nhỉ?
Nhìn lại mình thấy bản thân thật là…
Bậy. Tôi là quản lý chính thức của cửa tiệm đó, xin đừng nghĩ bậy. Tôi cũng không phải người xấu xí gì cho cam đâu, xin đừng hiểu lầm.
Cho đến khi Hashimoto nhận cốc nước và đi đến cái bàn không bao giờ đổi của cô ấy, mắt tôi vẫn không dời khỏi cô ấy được. Quên nói, lúc mà cô ấy bước vào rồi cười nhẹ một cái, tôi cảm thấy hình như tim mình có đập mạnh một chút. Mà không sao, vì thi thoảng tôi lại như vậy với những người đẹp mà.
Bởi vì làm ở đây nên người đẹp không phải là không thấy, nhiều là đằng khác. Nhưng mà không có ai hút mắt tôi đến mức lúc nào tôi cũng nhìn đến như Hashimoto.
Ngẫm lại thì, sao tôi để ý cô ấy đến thế vậy nhỉ?
Nói thật thì giờ tôi mới nghĩ đến điều này…
Thở dài một hơi, tôi quyết định không nghĩ nữa nên ngồi xuống cái ghế ở đó mà tiếp tục bấm điện thoại.
Thời gian dần trôi đi, đến khoảng gần giữa trưa thì cửa tiệm ngoại trừ Hashimoto thì không còn ai nữa. Không lâu sau đó cô ấy cũng đứng lên, trên tay cầm một quyển sách khác.
Như từ đầu đã nói, nơi này như một thư viện thu nhỏ, khách hàng hoàn toàn có thể mượn sách và trả lại với điều kiện không làm tổn hại gì đến chúng. Nhưng thủ tục mượn hơi rắc rối nên việc này diễn ra không nhiều. Chỉ có Hashimoto thường xuyên làm vậy.
- Lần này là thơ văn sao?
Tôi nói khi nhìn qua tên quyển sách và ngay lập tức xác định được đó là một quyển tuyển tập thơ văn. Tôi viết tên nó vào quyển sổ bên cạnh.
- Ừm. Mình muốn đọc cái gì đó thư giãn tí.
Hashimoto nhận quyển sách rồi mỉm cười, gật đầu chào tôi rồi rời đi.
- Này!
Ôi.má.ơi.
Tôi vừa làm cái gì…
Hashimoto nghe thấy nên vội dừng chân, quay đầu nhìn tôi.
- T-tuần trước mình không thấy cậu đến. Cậu bận gì sao?
Tôi hơi lắp bắp nói.
Cô ấy hơi sựng lại, nhưng rồi cũng nhẹ giọng trả lời.
- Mình có công tác.
- V-vậy sao.
Ra là vậy à… Sao đột nhiên tôi tò mò đến mức hỏi thẳng luôn không biết. Aaaaaaaaa đồ ngốc…
Chắc vì thấy tôi không nói gì nữa nên Hashimoto tạm biệt rồi rời đi luôn.
Tôi hy vọng bản thân không để lại ấn tượng xấu gì cho cô ấy…
Cả ngày còn lại tôi cứ vật vờ như con dở, mấy em nhân viên thi thoảng lại phải ghé qua nhìn tôi để tôi khỏi đập đầu vô tường mà mất máu chết.
Nhưng mà tối đến tôi ngủ rất ngon, chắc tại hao tâm tổn sức cả ngày trời.
Và sáng hôm sau, không ngoài dự đoán, tôi lại muốn thấy cô ấy nữa…
Tôi nghĩ tôi bị hút hồn luôn rồi.
Cỡ 7 giờ sáng thì tôi đã đến cửa tiệm rồi. Thân là quản lý nên lúc nào cũng phải đến sớm noi gương cho bọn nhỏ kia. Như thường lệ, tôi sắp xếp lại thứ tự các quyển sách một chút, dọn dẹp sơ cho khỏi bị bụi bám, rồi cuối cùng là ngồi một góc trong quầy quản lý bấm điện thoại.
Nói nhỏ nhé, tôi có chút nghiện điện thoại đấy.
Đột nhiên chuông cửa reng lên làm tôi hết cả hồn, tôi không nghĩ giờ này lại có khách. Việc này hầu như chưa xảy ra bao giờ. Điều đáng nói là vị khách đó lại chính là Hashimoto.
Hôm nay cô ấy mặc áo thun quần jean ý, nhìn thật sống động, tự nhiên có cảm giác của tuổi trẻ ghê. Cô ấy đi đến quầy, mím môi một cái rồi hỏi:
- Xin lỗi, nhưng mình có làm phiền không? Vì bây giờ còn rất sớm…
- Không, không có đâu. Chào buổi sáng.
Tôi cười đáp. Thật sự không cần bận tâm, mặt tôi đơ ra vì tôi bị bất ngờ thôi.
- Vậy sao, thật tốt quá.
Cô ấy cũng cười.
- Vậy cậu muốn uống gì không? Nước có ga?
- Không, trà lúa mạch nhé. Sáng sớm mình không uống nước có ga được.
Tôi gật đầu, bật ấm nước.
Không quá lâu, tôi nghĩ chỉ cỡ gần 3 phút thôi, Hashimoto đã đến chỗ của cô ấy cùng cốc trà lúa mạch nóng trên tay.
Hôm nay tôi cũng thấy lạnh, nên vô thức tôi cũng pha cho bản thân một ly trà lúa mạch và nhấm nháp nó. Thoải mái thật.
Tôi nhìn thoáng ra ngoài qua cửa kính, trời xám lại, rồi mưa cứ trút xuống từng hạt từng hạt như thế. Tạo ra tiếng động vui tai, xen lẫn với sự yên tĩnh vốn có trong cửa tiệm.
- Mưa rồi nhỉ.
Tôi thì thầm.
- Ừm, có lẽ sẽ kéo dài.
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Hashimoto. Rõ là chỉ thì thầm thôi mà, tôi không nghĩ cô ấy lại nghe thấy.
- Cậu nghe thấy sao?
- Giọng cậu rất rõ mà…
Nếu tôi không lầm thì Hashimoto đang nhìn tôi qua quyển sách trên tay cô ấy. Ánh sáng của bóng đèn hắt lên tròng kính của cô ấy nên không thể nào sai được.
- Vậy sao.
Tôi khẽ cười. Tôi không thích mưa lắm đâu, vì rất lạnh.
Kim giờ đã chỉ đến số 8 mà mấy đứa nhỏ nhân viên vẫn chưa đến. Được rồi, tôi sẽ thông cảm. Vì trời mưa ngày càng nặng hạt, và giống như Hashimoto nói, có thể sẽ kéo dài.
Trải qua một khoảng im lặng, Hashimoto đột nhiên nói:
- Shiraishi-san này.
Là tên tôi. Tôi nghe thấy nên ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
- Sao?
- Ừ-ừm, hiện tại cậu có đang h-hẹn hò không?
Hơi bất ngờ vì đột nhiên cô ấy hỏi vậy đấy. Tôi chia tay cũng hơn 4 tháng trước rồi, và hiện tại thì, như đã thấy đấy, tôi độc thân vui tính.
- Không có, hiện tại thì không.
Tôi nói. Vẫn nhìn Hashimoto. Và nếu mắt tôi không có vấn đề thì cô ấy đưa tay lên chạm vào tai nãy giờ cũng hơn 4 lần rồi đấy.
- Vậy sao.
Tôi ừ một tiếng rồi cúi đầu xuống nhìn tin nhắn cô bạn thân vừa gửi.
Tiếng ghế bị đẩy đột nhiên vang lên khiến tôi giật cả mình. Hashimoto ôm một quyển sách đi đến trước mặt tôi. Và nếu tôi lại nhìn không lầm nữa, thì tai cô ấy đỏ bừng.
- Vậy, cậu có muốn h-hẹn hò không?
Tôi để ý rồi nhé. Cứ nói đến chữ hẹn hò là cô ấy lại lắp bắp.
- Hửm? Có thể đấy.
Khoan khoan, bộ cô ấy định…
Hashimoto đưa quyển sách cho tôi. Tôi nhìn thoáng qua.
“Tình yêu”.
Hả? Đây là một quyển sách tâm lý triết học vớ vẩn nào đó mà một nhóc nhân viên đã xếp vào đây mà…
- Cậu có muốn h-hẹn hò với mình không?
Wuể?
Hả?
Hả…
HẢ???
Trời đất, nhìn thấy tên quyển sách tim tôi đã đập nhanh hơn rồi mà giờ cô ấy trực tiếp… trực tiếp luôn sao?
Tôi có nghe lầm không đó…
Ông giời ơi chuyện gì đang xảy ra…
Hình như mặt tôi nóng lên, tôi cũng không biết tại sao nữa…
Hashimoto có vẻ khá lo lắng khi tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy. Hết mím môi, chạm vào tai cho đến chớp mắt liên tục.
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, tiếng chuông cửa reng lên, cô bé nhân viên làm trong tiệm bước vào.
- Chào Maiyan! Chào đằng đó! Buổi sáng tốt lành~~
Em ấy vui vẻ nhìn chúng tôi. Rồi khuôn mặt trở nên khó hiểu.
- Hai người sao vậy?
Rồi nhún vai, đi thẳng vào trong luôn.
Tôi nghĩ có lẽ cả tôi và Hashimoto đều bị cho một vố giật mình.
À mà, tôi còn phải trả lời nữa. Lương tâm tôi lên tiếng, ném vào mặt tôi chữ CÓ!
Con tim tôi lên tiếng theo, quăng vào mặt tôi mấy chữ như ĐỒNG Ý ĐI! CHẤP NHẬN ĐI! SAY YESS!!!
Nên tôi nghĩ là, ừm, tôi có muốn…
- À, ừm… vậy nhờ cậu giúp đỡ vậy.
Hashimoto lại mím môi. Khuôn mặt nhuộm một màu hồng. Cô ấy cầm điện thoại đưa cho tôi.
- Số điện thoại, chúng ta trao đổi đi.
Tôi cũng nhận lấy rồi bấm bấm số của mình vào. À, nên lưu là cái gì…
- Cậu muốn lưu mình là gì?
Dường như cô ấy không nghĩ đến chuyện bị hỏi về việc này nên ngớ ra.
Thôi bỏ đi, có lẽ tôi vừa biết thêm một chút về cô ấy. Nhìn sắc sảo thông minh vậy chứ có hơi ngố. Tôi lưu vào rồi đưa lại cho cô ấy.
- Ừm, thì, bây giờ mình phải đi rồi.
Tôi nhìn ra ngoài, mưa tạnh rồi nhỉ.
- Cho nên là, mình sẽ gọi lại cho cậu sớm thôi. Nếu có số lạ là mình đó.
Tôi vẫy tay, cười với cô ấy.
- Vậy nhớ gọi nhé.
Hashimoto đột nhiên trở nên ngượng ngùng nên đầu cô ấy dần cúi thấp hơn, tôi có thể thấy được tai cô ấy đỏ đấy nhé…
- Mình đi đây, Mai.
Cô ấy nói rồi đi thẳng ra ngoài luôn. Ngượng đến vậy sao…
Nói vậy chứ tôi cũng đang xấu hổ muốn chết…
Nanami đáng yêu quá…
Cô ấy đi được một đoạn rồi đột nhiên nhảy lên một cái, như đang nói YES ấy.
Đáng yêu kinh khủng.
Hình tượng Ice Doll gì gì đó tôi kể với mấy bạn là không tồn tại đâu, thực ra đó là ấn tượng ban đầu thôi. Tôi cũng bắt gặp mấy khoảnh khắc Nanami siêu cute đấy nhớ.
Mà không nói cho nghe đâu.

_HẾT_






You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~