[BeriMona] Đáng yêu .5.
22:21
5.
Bầu trời chiều nhuộm một màu cam. Với tâm trạng không được tốt
lắm, Rika vừa nằm trên giường, để con mèo nhỏ nằm lên trên bụng vừa nhìn trần
nhà.
Bỗng điện thoại reo lên. Rika với lấy nó từ đầu giường, là số
lạ.
- C-có phải là Watanabe Rika số 46 khu phố K
không ạ?
Ơ, mở đầu nghe quen quen.
- Ai vậy ạ?
- Là Shida Manaka ạ.
Hả?
Shida… Manaka? Là em gái giao bưu kiện đáng yêu hôm bữa tỏ
thái độ với cô sao? Rika ngạc nhiên bật người dậy khiến con mèo giật mình.
- Xin lỗi, có lẽ em nhầm số rồi…
Rồi cúp máy.
Ơ???
Rika vừa mới tỉnh lại còn chưa kịp há miệng nói nữa. Em gái
đó gọi kìa! Cô hoảng hốt một chút, rồi vội bấm nút gọi lại. Tiếng chuông lại một
lần nữa đổ.
--
Bên kia, Shida vừa thất vọng quăng điện thoại qua một bên rồi
nằm xuống, điện thoại lại vang lên. Cô chán nản bắt máy mà không nhìn màn hình.
- Vâng?
- Sao lại dập máy vậy?
Hử? Shida vội bỏ điện thoại ra chằm chằm nhìn màn hình, là
dãy số lúc nãy cô vừa gọi đến…
- Sao em không trả lời...
- E-em…
Thoáng chốc cả hai đều im lặng.
Một cuộc gọi bất chợt, và bất thường.
Không, vốn tất cả mọi thứ đều bất thường.
Watanabe Rika đơn phương em gái giao bưu kiện gần 1 tháng. Vốn
đã chuẩn bị sẵn sàng để nói ra lời thầm kín, nhưng tự nhiên chữ nghĩa bay đi hết
trơn…
Đột nhiên bên kia cười phá lên.
- A, em xin lỗi… Chỉ là
tự nhiên thấy buồn cười.
Không. Phải nói chứ, buồn cười gì ở đây.
- Shida à, tôi…
Nói đến đây đột nhiên khựng lại, có gì đó mắc nghẹn trong cổ
họng Rika khiến cô không tài nào nói những từ còn lại được. Quẫn bách một hồi lại
nói:
- Ngày mai. Ngày mai em có đến chỗ tôi được không?
- Dạ?
- Tôi… tôi muốn làm bánh cho em. M-miễn phí.
--
Shida thật ra định nói Em thích chị, nhưng mà… nhưng mà
không đủ can đảm.
Chị ấy lại nói rằng ngày mai có thể đến chỗ chị ấy không. Tất
nhiên! Tất nhiên phải đến!
Nhưng mà…
- Em không muốn (ăn) bánh! Em muốn (ăn) chị!
Khi cúp máy, Shida cứ nở nụ cười ngớ ngẩn. Trông rõ đáng yêu.
Có lẽ cô biết Rika định nói gì, có lẽ… cũng giống như cô chăng?
0 nhận xét