[MonaRika] [Sekai Ni Wa Ai Shika Nai] PART 5
19:31
Author: Misaki
Translator: Yagichan
PART 5
Ngày 23
Chủ nhật
06 : 30 sáng
Mặt trời đã mọc và chiếu sáng qua cửa sổ, cùng
với tiếng chim ríu rít có thể nghe thấy từ bên ngoài. Cô gái có mái tóc rối màu
nâu ngắn thức giấc, dụi đôi mắt mơ màng trước khi nhìn xung quanh căn phòng
hoàn toàn khác với phòng của bản thân, và rồi nhớ ra rằng cô đã ngủ tại nhà của
một trong đám bạn của mình. Sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, cô ấy nhón chân đi
vào phòng tắm rửa mặt, tiếp đó lại đi vào nhà bếp, tìm xem có cái gì ăn sáng được
không. Tìm thấy một ổ bánh mì, cô ấy nướng nó lên. Ăn bữa sáng, tận hưởng sự
thanh bình của ngôi nhà. Ngay sau khi cô vừa ăn xong lát bánh, người bạn từ nhỏ
của cô tiến vào bếp trong lúc vươn vai.
“Ohayou, Mona…” Cô gái với mái tóc dài màu nâu
ngáp.
“Hm? Ohayou, Akanen. Tớ có nướng bánh đấy, nên
ăn vài cái đi. Tớ sẽ đi lấy lại điện thoại và gọi mấy đứa kia dậy.”
Shida bước vào phòng Ozeki và nhận ra nó vẫn tối,
nên cô bật đèn lên và kéo khăn trải giường của Ozeki và Oda khiến bọn họ tỉnh
ngay lập tức.
“Ohayou, Dani, Riiichan. Mấy cậu giúp tớ đánh
thức con sâu ngủ này được không?” Shida chỉ vào Suzumon đang nằm trên giường.
“Ohayou!” Ozeki hăng hái nói.
“Ohayou, Mona. Tất nhiên, tớ sẽ giúp cậu một
tay.” Oda-ni trả lời rồi tiến đến gần giường
Shida kéo khăn trải giường trong khi Ozeki lay
cánh tay Suzumon một cách bạo lực. Nhưng cô ấy vẫn ngủ và không hề có dấu hiệu
sẽ tỉnh… cho đến khi Oda-ni nhảy lên phía bên kia giường, đạp Suzumon ra khỏi đó,
rớt xuống đất. Ngồi dậy, Suzumon nhìn xung quanh và phát hiện cả đám đang cười
mình. Vẫn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, cô ấy chỉ nhăn mặt rồi lờ đám bạn
đi. Sau khi đã hoàn toàn tỉnh, họ xếp futon lại rồi đi rửa mặt, ngoại trừ Shida
đang chờ cả bọn trong lúc bấm điện thoại. Ba người hưng phấn ngời ngời trong
phòng tắm, rồi cùng Shida vào bếp và phát hiện Akanen đang ngồi nhai bánh.
“Ohayou, Akanen!” Ba người đồng thanh nói và lấy
mấy miếng bánh còn lại.
“Ohayou, minna!” Akanen nói, uống từng ngụm sữa
mà cô tìm thấy trong tủ lạnh của chủ nhà.
Sau khi im lặng giải quyết bữa sáng, họ giúp Ozeki
dọn dẹp đống hỗn độn ngày hôm qua. Cảm thấy vẫn còn khá sớm để về nhà, cả bọn
quyết định học nhóm vì ngày mai sẽ có bài kiểm tra. Họ kết thúc vào bốn giờ chiều.
Cả đám cảm ơn Ozeki vì đã để giặc vào nhà ngủ,
rồi chia tay nhau trở về nhà, do nhà mỗi đứa ở hướng ngược lại và cách nhau khá
xa, trừ Akanen và Shida sống cùng nhau. Đúng vậy, Shida sống cùng gia đình
Akanen, bởi họ là người bạn thân nhất và đáng tin cậy nhất của bố mẹ Shida ở
Tokyo. Kể từ lúc được nhận vào Trường Tư thục Keyakizaka, cô đã chuyển từ quê
nhà ở Niigata vào Tokyo học tập.
Trên đường về nhà, Shida sóng vai bên cạnh
Akanen trong lúc nghe nhạc từ chiếc headphone. Về đến nhà thì cũng đã hơn 20
phút. Sau khi vào nhà, họ chào bố mẹ Akanen và về phòng của mình. Akanen cất cặp
rồi mang vợt ra đánh với bố cô ấy ở sân quần vợt gần nhà. Ngay khi vừa ném cặp
đi, Shida ngã xuống giường và ngủ thẳng giấc đến tận 8 giờ tối rồi dậy để ăn tối.
10 : 45 tối
Đáng lẽ lúc này phải đi ngủ rồi, nhưng Shida
phát hiện bản thân phải đến cửa hàng tiện lợi 24h mua sữa. Akanen là người đã
nói với cô đã hết sữa sau khi cô ngó vào trong tủ lạnh và muốn đi mua. Trước
khi kịp chuẩn bị. Shida đã tình nguyện đi với cái lí do không thể ngủ được và
nghĩ rằng ‘một tiểu thư thực thụ’ ra ngoài vào ban đêm là quá nguy hiểm. Cô
mang theo chìa khoá dự phòng và nói Akanen hãy khoá cửa rồi ngủ trước. Akanen
thừa biết Shida cứng đầu thế nào nên chỉ để mặc bạn mình làm gì thì làm.
Bên trong cửa hàng, cô nhận ra người bạn cùng lớp,
Berika đang kiểm tra lại mọi thứ trước khi mang chúng đến quầy thanh toán.
Shida nhớ ra mục đích của mình, vội tìm kiếm và thở dài khi đã hết sữa. Mang vẻ
mặt thiểu não, cô bước ra khỏi cửa hàng và thấy hai gã đàn ông cao to say rượu
bám theo Berika. Biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, cô gọi điện đến cảnh sát và nhặt
một viên đá dưới đất lên. Shida thấy bọn chúng kéo cô ấy vào trong một con ngõ
và quyết định đi theo. Đứng ở cuối con ngõ hẹp, cô có thể nghe thấy tiếng hét của
Berika một cách rõ ràng.
“Đến
lượt của cưng đấy, nên ngoan ngoãn đi vì chẳng có ai sẽ nghe thấy cưng đâu~”
Gã
cao hơn nói.
Phải cứu cậu
ấy…
Shida
ném viên đá vào đầu gã thấp hơn, khiến hắn bất tỉnh. Gã cao dừng lại động tác, nhìn
tên bạn của gã rồi đến cô.
“Dù
sao đi nữa thì tôi cũng nghe thấy rồi đấy, nên tôi đến đây để tìm chủ nhân của
giọng nói. Ờ mà, tôi cũng gọi luôn cảnh sát rồi, nên đợi họ đi ha”.
“Gì?
Thế ra mày muốn chết hả?”
“Tới
đi, ông già.”
Gã
thả Berika ra và đến gần Shida, sẵn sàng ăn thua một trận. Cô cũng làm vậy, đi
về hướng của gã, liếc qua Berika đang nhìn cô một cách không tin nổi. Trước khi
Shida kịp động tay chân, gã đã đấm vào má của cô, mạnh đến nỗi miệng cô bị
thương ở bên trong. Mùi sắt của máu thật không mấy dễ chịu xộc vào khoang mũi
cô. Nhưng cô chỉ chịu đựng và tung một cú vào dạ dày gã, khiến gã rên rỉ thống
khổ. Ngay lúc đó, cảnh sát ập đến và bắt chúng. Shida cảm ơn họ rồi quay lại,
nhặt con cún nhồi bông lên và đi đến gần Berika. Cô nhìn Berika và có thể nghe
thấy tiếng thút thít rất nhỏ từ cô ấy, Shida đỡ Berika đứng lên và đi ra khỏi
con ngõ. Cô quyết định đưa Berika đến chỗ ghế gần đó và giúp cô ấy bình tĩnh lại
(vuốt ve, xoa dịu :v), sau đó đưa Berika về nhà.
Đứng
trước nhà Berika, Shida chỉ nói tạm biệt rồi bước đi. Được một quãng không xa
thì ngừng lại, xem đồng hồ và phát hiện đã nửa đêm. Cô vội chạy về nhà rồi nhẹ
nhàng mở cửa, cẩn thận không gây ra tiếng động. Nhìn xung quanh, thấy đèn đã tắt,
điều đó nghĩa là mọi người đều đã ngủ. Trước khi kịp cất bước, đèn bỗng nhiên
sáng lên làm cô giật mình, và Akanen đứng đó, sẵn sàng để tra tấn cô bằng hàng
vạn câu hỏi vì sao.
Tch… Hôm nay
nhọ chết được. Bị ăn đấm và giờ là Akanen.
“Yo,
Nen! Xin lỗi vì không mua gì. Tại hết sữa rồi.” Shida gãi đầu, ngại ngùng nói.
“Đừng
có yo~ với mình như thể chẳng có gì xảy ra, Shida Manaka. Má cậu bị sao vậy? Cậu
đánh nhau á? Có sao không?” Akanen nhìn và chạm vào má của Shida.
“Đừng
chạm, đau đấy cô nương. Tớ ổn, chỉ là gặp vài tên yankee chắn đường, nên tớ đã
ăn thua một trận với tụi nó. Nên cậu đừng lo lắng, nhé?” Shida cố gắng trấn an Akanen.
“Không,
để tớ bôi thuốc cho cậu.”
Akanen
kéo Shida ngồi xuống ghế, mở ngăn kéo lấy hộp cứu thương và bắt đầu xem xét vết
thương của Shida. Quá mệt để ngăn cô ấy lại, Shida để mặc Akanen muốn làm gì
thì làm, đến khi cô dựa vào lòng Akanen và ngủ luôn. Còn Akanen, làm xong cũng
ngủ luôn trên ghế.
0 nhận xét