[MonaRika] [Sekai Ni Wa Ai Shika Nai] PART 4
19:46
Author: Misaki
Translator: Yagichan
PART 4
Ngày 22
Chủ nhật
10 : 30 sáng
Hôm nay là ngày chuẩn bị cuối cùng trước khi Lễ
hội Trường tư thục Keyakizaka,
nhưng mọi người vẫn đang ngủ trong lớp, ngoại trừ Shiichan không ngủ vì cô ấy
phải vẽ giấy dán tường cho đồ dùng của Căn nhà ma. Đúng rồi đấy, họ sẽ làm Nhà
ma hay vì Tiệm café người hầu cho lễ hội. Việc này bắt đầu từ ý tưởng của nhóm Akanen,
dùng cái xác để khiến Nhà ma trông thật hơn.
Người đầu tiên thức dậy là Techi, sau đó lại đi
ra ngoài để tìm nhiều manh mối hơn. Năm phút sau, từng người một trong lớp thức
dậy và bị doạ hết hồn bởi bức tranh của Shiichan. Rồi cánh cửa đột nhiên bị mở
ra, Techi bước vào, cho cả bọn xem chiếc điện thoại của Tokuyama kèm theo khẳng
định đã tìm ra hung thủ.
Shida’s POV
Với chiếc điện thoại đen của Tokuyama trên tay,
Techi mỉm cười và cho bọn tôi xem cái mail đầy tin nhắn của ông ta với chủ nhiệm
mới của lớp chúng tôi, Kanzaki-sensei. Cả đám nâng cái xác của sensei ngồi lên ghế rồi lên kế hoạch
hỏi Kanzaki-sensei về tin nhắn bằng cách gọi cô ấy đến lớp.
Để khiến cô ấy ngạc nhiên, bọn tôi cải trang
thành mấy con ma rồi núp đi. Ngay sau khi cô ấy bước vào lớp, cả đám ùa ra từ
chỗ nấp rồi tạo thành một vòng tròn quay quanh cổ.
Techi là người cuối cùng bước ra và hỏi Kanzaki-sensei về mối quan hệ bí mật với Tokuyama-sensei. Cậu ta đã đọc mấy tin nhắn mà Tokuyama
đã gửi cho cô ấy để chế nhạo. Không lâu để Kanzaki-sensei
thú nhận rằng cô ấy là kẻ giết Tokuyama. Tuy nhiên, Techi đã
hỏi nhiều hơn, bao gồm việc Tokuyama đã bị giết trên ghế như thế nào, cậu ta hỏi
về khả năng có một người khác đã giúp Kanzaki-sensei và
cho cô ấy xem camera ẩn ở hành lang.
Trong đoạn ghi hình, Neru và Zuumin đã vào trong rồi ra khỏi lớp trước khi Tokuyama bị
giết. Ba phút sau, một cô gái tóc hai bính nào đó ôm con cún nhồi bông đã vào lớp,
không lâu sau, nối bước là Kanzaki-sensei.
Ánh mắt cả đám dồn vào hai người, yêu cầu bọn họ
thừa nhận hành vi của mình. Tôi nhìn Berika, sau một lúc im lặng cậu ấy chỉ nói
rằng bản thân là người làm tất cả, Kanzaki-sensei chỉ cố che giấu tội ác của cậu ấy. Cậu ấy yêu cầu
Kanzaki-sensei ra khỏi lớp vì cậu ấy sẽ
giải thích với bọn tôi.
Sau khi sensei ra khỏi, Berika đẩy cái ghế mà
cái xác đã ngồi, và thừa nhận với cả lớp rằng cậu ấy làm vậy không phải để bảo
vệ Kanzaki-sensei như cậu ấy đã nói trước
đó, mà chỉ để cho vui. Tôi cau mày trước lời nói của cậu ấy.
Cậu ấy điên à? Giết một người rồi lấy làm phấn khích?
“Các cậu không nghĩ rằng, nhờ cái xác mà lớp học
này trở nên sôi động hơn sao?” Cậu ấy bình tĩnh nói.
“KHÔNG HỀ!” Fuuchan nói.
“CẬU BỊ NGỐC À?!” Miichan nói.
“LÀ VÔ VỌNG ĐẤY, CẬU BIẾT CHỨ?!” Ozeki nói với
cậu ấy.
“Đặc biệt là phải giải quyết cái xác… và còn
nhiều thứ khác…” Zuumin nói với đôi mắt ướt đẫm.
Tôi nhìn đám bạn đang có cái nhìn giận dữ, sắc
lạnh với Berika, rồi mắt tôi chuyển về Berika. Với ánh mắt đó, tôi biết cậu ấy
đang nói dối.
Đó không phải lí do thật sự.
Nhưng rồi sau một cái khịt mũi nhẹ, cậu ấy thừa
nhận rằng cậu ấy làm vậy bởi vì cậu ấy cảm thấy đơn độc. Cậu ấy làm vậy để cả lớp
nhận thấy sự tồn tại của cậu ấy. Berika nhận ra cậu ấy đã sai lầm và xin lỗi, cố
khiến chúng tôi yên tâm bằng cách sẽ gánh nhận tất cả trách nhiệm trong việc
này.
Trước khi cậu ấy có thể ra khỏi lớp, Techi chặn
cậu ấy lại, nói rằng Berika đã quên một việc rất quan trọng.
Tokuyama đã chết trước khi Berika giết ông ta.
Để chứng minh, Techi đã cho cả đám xem đoạn
video trong điện thoại của Tokuyama, và ông ta đã thực sự chết vì đau tim.
Chết tiệt.
Trong khi cả đám đang hoang mang làm sao để phản
ứng trước phát hiện mới này, Risa nói rằng dù sao đi nữa, đó vẫn là một tội ác.
Sau đó bọn tôi nhận ra rằng cả đám cũng trong diện phạm tội (vì bọn tôi cũng chạm
vào cái xác), và quyết định dọn dẹp đống hỗn loạn này và giữ cái xác của sensei
trong tủ của Neru.
Trước buổi lửa trại, bọn tôi bắt đầu dọn dẹp.
Nhưng rồi Neru nói rằng cái xác không còn trong tủ của cậu ta. Cả đám hoảng sợ
rồi đi tìm cái xác, đến khi Techi báo cho bọn tôi rằng người giữ cổng của trường,
Hashibe-san đã mang nó đi chôn.
Bọn tôi tốn thời gian để nhớ lại mọi việc trong
tuần qua ở cửa sổ rồi ra ngoài để xem buổi lửa trại. Tôi liếc nhìn Techi, người
cuối cùng rời khỏi sau khi thì thầm lời cảm ơn với linh hồn của sensei, và
Berika, người bị bỏ lại và đang đứng đó một mình. Tôi dừng lại nhìn cậu ấy. Có
lẽ tôi nên quay lại và mời cậu ấy. Nhưng trước khi tôi làm vậy, Yukka đã đến
trước và mời cậu ấy, nên tôi tiếp tục đi cùng Akanen đang đợi tôi.
End of Shida’s POV
Sau khi buổi đốt lửa trại kết thúc, mọi người đều
trở về nhà, đặc biệt là Berika đã rời đi sớm hơn. Không giống nếp sinh hoạt
bình thường, cô ấy đi thẳng về nhà, đi tắm rồi chuẩn bị bữa tối vì bố mẹ cô ấy
sẽ trở về từ cuộc họp ở Osaka. Ngay khi vừa làm xong bữa chính, cô nghe thấy tiếng
bố mẹ gọi mình trong khi gõ cửa. Với nụ cười niềm nở, cô mở cửa rồi giúp bố mẹ
mang hành lý vào trong nhà trước khi vào bếp. Họ im lặng ăn bữa tối, cho đến
khi bố Berika phá vỡ sự im lặng.
“Trường học thế nào?” Ông Watanabe cố gợi chuyện.
“Con ổn, thưa bố. Vậy cuộc họp thế nào ạ?”
Berika hỏi lại.
“Thật sự mệt đấy, bọn ta phải tranh cãi 5 tiếng
đồng hồ trước khi có được số lượng của kế hoạch, nhỉ?” Ông Watanabe hỏi, nhìn vợ
của mình.
“Phải. Và sáng ngày mai chúng ta cần phải đến
Hokkaido để chuẩn bị cho cuộc họp vào thứ hai tới. Vậy con hãy tự chăm sóc bản
thân nhé?” Bà Watanabe nhắc nhở Berika.
“Vâng, con sẽ, thưa bố mẹ.”
Họ lại để mình một mình…
.
.
.
.
.
Trong lúc đó ở nhà Ozeki…
Phòng của Ozeki đang rất hỗn độn. Với tiếng nhạc
rock ồn ào đùng đùng khắp nhà, một cô gái tóc ngắn nào đó đang nhảy bằng cả
trái tim trong một góc phòng. Ở một bên phòng, bạn có thể thấy một cô gái tóc
bím đang nằm trên sàn, đọc truyện tranh với vài cục pin xung quanh. Ở giữa
phòng, một cô gái tóc đuôi ngựa và chủ nhà đang di chuyển qua lại một cách
hoang dã với cái remote trên tay vun vút như hai kẻ điên… đang chơi tennis.
Trong lúc đó ở bếp, Suzumon đang nấu ramen ăn liền cùng một chút rau cho bữa tối.
Hôm nay nhóm của Akanen sẽ ngủ qua đêm tại nhà
Ozeki, vì bố mẹ cô ấy đã đi thăm người bà đang ốm và sẽ trở về vào ngày mai. Đó
là ý của Suzumon, khi biết Ozeki sẽ ở nhà một mình cuối tuần, cô đề nghị đám bạn
ngủ lại nhà Ozeki. Họ trở về nhà xin phép bố mẹ rồi đem theo đồ đến nhà Ozeki.
Khi đã vào trong nhà, họ mang đồ để vào trong phòng Ozeki rồi bắt đầu chơi bời
đến tận bây giờ.
Trước bữa tối, Akanen tập hợp cả bọn lại và
chơi janken để quyết định ai là người sẽ nấu cho cả đám, vì họ biết bố mẹ Ozeki
đã rời đi mà không có thời gian chuẩn bị thức ăn. Suzumon bại trận toàn tập nên
gánh trách nhiệm làm bữa tối cho cả bọn. Quá lười nghĩ, cô chỉ nấu ramen ăn liền
cho cả đám. Sau khi nấu nó trong một cái nồi lớn, cô mang nó ra hầu đám bạn của
mình. Trong lúc ăn, bọn họ nói về đủ thứ trên trời dưới đất; nào là truyện
tranh, tạp chí, hay bài hát mới sắp phát hành, bài kiểm tra học kì sắp tới, và
cả vụ việc của Tokuyama.
“Ne, tớ không thể tin nổi Tokuyama-sensei chết
vì đau tim.” Oda-ni bắt đầu.
“Tớ cũng vậy. Cơ mà người đầu tiên biết là
Kameyama-kun (con rùa của lớp :v) và nó thậm chí còn chẳng thèm nói với chúng
ta.” Ozeki bình loạn.
“Nó sẽ, nếu nó biết nói tiếng người.” Đến lượt
Shida, và mọi người đều cười rộ lên.
“Ahaha… Nhưng nhờ vào vụ đó, mà chúng ta biết
thêm về mấy thành phần ẩn ẩn trong lớp như Habu.” Oda hùa vào.
“Và cả những bí mật của tụi cùng lớp. Như Yukka
đã vào trường từ cửa sau. Tớ vẫn tò mò số thứ tự của cậu ấy trong danh sách.”
Akanen nói thêm.
“H-Hở? Danh sách các học sinh vào trường bằng cửa
sau á? Tớ đã nghĩ đó là danh sách quyên tặng cho trường chứ?” Suzumon nói và cả
bọn đều gật đầu đồng ý.
“Nhưng tớ vẫn cho rằng Yukka đã vượt qua nhờ cửa
sau, có lẽ tớ nên gọi vậy vậy để trêu ngươi cậu ta nhỉ.” Akanen nở nụ cười ác
quỷ.
“Haha… Chắc vui lắm đó.” Ozeki cười trả lời.
“Các cậu không nghĩ rằng Techi giống như một
thám tử thực thụ sau vụ đó sao?” Shida hỏi.
“Đúng đó, cậu ấy tuyệt chết mất! Cậu ấy thường
che giấu bản thân nhỉ. Nhưng, mấy cậu không nghĩ rằng Watanabe Rika có chút kì
lạ sao? Ý tớ là việc đâm Tokuyama chỉ để bọn mình nhận thấy cậu ấy.” Oda-ni nói
với ramen đầy trong miệng.
“Có lẽ cậu ấy có mục đích khác. Cậu ấy có thể
có mối quan hệ với Tokuyama, sau đó bị lờ đi như Kanzaki, và đâm ông ta để trả
thù.” Ozeki chêm vào.
‘Thật ra cậu ấy chỉ là một kẻ cô đơn… Và tớ
cũng nghĩ cậu ấy khá hài hước.” Shida nói rồi uống nước.
“Sao cậu biết?!” Cả đám bị sốc.
Vì tớ đã tìm ra và chính bản thân đã trải nghiệm rằng cậu ấy
chỉ là một người thân thiện nhưng cô độc.
“Hmm… Trực giác chăng?” Shida nói như đùa.
Sau khi chén xong bữa tối, cả bọn trải nệm ra rồi
chiến nhau bằng gối trước khi ngủ.
0 nhận xét