[MonaRika] [Sekai Ni Wa Ai Shika Nai] PART 2

20:42

Author: Misaki
Translator: Yagichan
****


PHẦN 2

Ngày 17
Thứ ba
12 : 15 trưa

Berika’s POV

Hôm nay đã là ngày thứ hai chúng tôi giữ cái xác của sensei. Như hôm qua, một vị khách khác lại đến và thăm thú lớp chúng tôi. Vị khách của ngày hôm nay là vợ của sensei, bà ta đến đây tìm người mà chồng bà ta đã ngoại tình. Nhưng sau khi Techi cố gắng cam đoan với bà ta, bà ta chỉ ra khỏi phòng học rồi cho chúng tôi 10 phút để giao cô gái trong bức ảnh của seisei cho bà ta.
Tôi muốn ghi lại tường thuật hằng ngày của bản thân, nhưng khi nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người đang bận rộn tìm cách giải quyết. Đến khi mắt di chuyển đến người bạn cùng lớp ‘my-pace’ đang nhảy xung quanh trước lớp trong khi nghe nhạc qua chiếc headphone.
Tôi nhấn nút thu xuất hiện trên màn hình, rồi bắt đầu ghi hình lại.
“Đây là Berika tại hiên trường tội ác. Liệu có bằng chứng nào khác hay không? Chiếc đồng hồ vẫn không hoạt động kể từ ngày hôm qua. Đây là lúc để mơ ước hay sao? Chúng ta hãy hỏi người đó. Ne, ne… Shida-san. Shida-san. Shida Manaka-san. Cậu nghĩ sao?”
“Tớ không biết.”
“Cậu ấy trông có vẻ vui. Đó là tất cả tường thuật của ngày hôm nay. Hẹn gặp lại trong lần sau.”
Tôi chạm vào nút ngừng và lưu nó lại. Có vẻ như cậu ấy đang tránh xa tôi. Chắc vì vụ việc tình cờ xảy ra vào ngày hôm qua. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã khóc như vậy và khiến Shida giận đến tận bây giờ.
Tôi nhìn Karaage, bạn tôi chằm chằm. Và bắt đầu vẽ cậu ấy trên bảng. Khi tôi đang vẽ Karaage một cách nguệch ngoạc, có một bàn tay di chuyển theo và vẽ thêm vài nốt nhạc xung quanh nó. Tôi liếc nhìn chủ nhân của bàn tay và nhận ra người đã tránh xa mình trước đó.
Shida Manaka-san.

End of Berika’s POV


Shida’ POV

“Tôi cho các em 10 phút, hãy ra đây và nói về chuyện này đi!” Vợ của Tokuyama-sensei nói và bước ra khỏi phòng học.
Kể từ lúc bà ta đi mất, hầu như cả lớp đều đến gần tủ của Neru và tìm cách giải quyết. Tôi quá lười để nghĩ đến nó nên chỉ đi đến trước lớp gần bảng để giết thời gian bằng cách nghe nhạc rock. Tôi chìm đắm vào bài nhạc và nhảy một cách điên cuồng mà không để ý đến xung quanh… đến khi cô gái buộc tóc hai chùm nào đó tiếp cận tôi trong khi thu hình bản thân và cố gắng để nói chuyện với tôi. Vì đang nghe nhạc trên chiếc headphone và đã chỉnh âm lượng to nhất, tôi không thể nghe được cậu ấy đang nói về cái gì. Nên tôi chỉ trả lời nửa vời và hi vọng cậu ấy sẽ để tôi một mình.
Cảm thấy cậu ấy đã bỏ cuộc chỉ vì tôi đang tiếp tục việc của mình. Sau khi thoả mãn, tôi di chuyển chiếc headphone và đeo nó lên cổ mình. Thấy người bạn cùng lớp vẫn đang ở đó, nên tôi đã nhìn lên bảng và chuyển mắt đến người mình đã lờ đi trước đó. Tôi nhìn Berika và xem cậu ấy đang làm gì. Với giữ nụ cười, cậu ấy vẽ con cún nhồi bông lên bảng.
Vậy ra cậu ấy có khả năng vẽ sao. Hmm… Tuyệt thật…
Tôi đi đến gần Berika, cầm một viên phấn lên và vẽ thêm một vài nốt nhạc xung quanh bức vẽ nguệch ngoạc của cậu ấy. Tôi nhìn Berika, cậu ấy dừng lại và liếc nhìn bàn tay tôi, rồi khuôn mặt của tôi. Tôi cười với cậu ấy.
“Shida-san?!” Berika nói trong khi mở to mắt.
Có thể nói rằng cậu ấy bị giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của tôi đi.
“Hm?” Tôi vẫn tiếp tục vẽ.
“… Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Vẽ, tất nhiên rồi.” Tôi nói mà không nhìn cậu ấy.
“Nhưng… trên Karaage của tớ?” Cậu ấy nhìn vào bức vẽ.
“Ừm. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu thêm một vài nốt nhạc xung quanh Karaage sao, trông cậu ấy sẽ có vẻ đang thưởng thức âm nhạc hơn là cười một cách không lí do như thế.” Tôi nói, chỉ vào bức vẽ.
“… Đúng vậy!”
Cậu ấy lại mỉm cười. Rồi tôi vẽ cậu ấy bên cạnh con cún nhồi bông. Vì vẽ không phải kĩ năng của tôi, nên tôi chỉ vẽ người que với thân hình cao to. Cậu ấy nhăn mặt nhìn nó.
“Trông tớ giống bù nhìn lắm à?” Cậu ấy ngây thơ hỏi.
“Tớ nghĩ cậu giống vậy từ cái nhìn đầu tiên!” Tôi cười.
“Thật độc ác! Hmph…” Cậu ấy phồng má.
Đáng yêu…
“Vậy thì cậu giống như thế này.” Cậu ấy nói trong khi vẽ một người que giống tôi và thêm một vài nốt nhạc xung quanh nó.
“Này! Tớ không có nhìn giống vậy.”
Chúng tôi đùa giỡn với nhau và ngừng cười khi tấm bảng đã đầy những bức vẽ nguệch ngoạc kì lạ.  Cho đến lúc Oda-ni gọi tôi đến giúp họ giữ Suzumon để cậu ta không chụp hình cái xác của sensei.
Có lẽ kết luận ban đầu của mình đã sai rồi đi... Cậu ấy cũng khá vui tính đó chứ.


End of Shida’s POV

You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~