[Đường] [Takasemaru] 6th

20:55

6th

Tại một siêu thị gần nhà, Kazumi đang thanh toán hóa đơn.
"Của chị hết 340 yên ạ". Cô bé nhân viên cười.
Kazumi đưa tiền cho cô bé. "Cảm ơn em".
Cô bé nhân viên cúi chào, Kazumi chào lại rồi vội bước đi.
Trong túi là thuốc sốt, thuốc cảm, còn có cả vài viên kẹo ngậm.
Cô vội vã đi mua thuốc rồi lại vội trở về là vì Nanase.
Sáng hôm nay, như thường lệ, Nanase đi tắm. Khi tắm xong, vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên ngã xuống, may mà Kazumi đang ở gần đó nên kịp ôm lại, nếu không chắc nàng hôn đất quá.
Nhiệt độ cơ thể nàng rất nóng, cho dù vừa tắm nước nóng cũng không thể nóng như vậy được. Hơn nữa, khuôn mặt lại đỏ lên thế kia. Nhờ vào kinh nghiệm của mình, cô biết được nàng bị sốt. Thảo nào tối qua lại không chịu ngủ, cứ quay qua quay lại, cô lúc đó chỉ nghĩ nàng căng thẳng vì sáng hôm nay sẽ có cuộc họp quan trọng, cô chỉ ôm nàng rồi bảo ngủ đi, hoàn toàn không để ý đến tình trạng lúc đó.
Tạm gác mấy chuyện đó, Kazumi bế Nanase vào phòng, lại mặc đồ, lau khô tóc cho nàng. Nấu một chút cháo trắng. Rồi vội đi mua thuốc và về nhà như hiện tại. Mong là nàng không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Vừa về đến nơi, cô đã ngay lập tức chuẩn bị mọi thứ, sau đó vào phòng, muốn để nàng tự ăn cháo. Nhưng mà người này, bệnh một cái là trở nên lười biếng. Quá lười biếng.
Thấy nàng không chịu ngồi dậy, cô thở dài, đành phải đút cho nàng ấy vậy.
Nanase cuối cùng cũng chịu ngồi ăn. Nhìn tô cháo được xử lí sạch sẽ, Kazumi thầm cảm thán, bệnh mà ăn cũng khỏe quá đi.
Đợi nàng uống thuốc xong, cô đắp chăn cho nàng. Không quên đắp khăn ướt lên trán Nanase. Sau đó lại dọn dẹp mọi thứ, gọi điện đến cho bệnh viện nơi Nanase đang công tác, báo một tiếng nghỉ. Còn bản thân là nhà văn tự do nên ngồi trên ghế salon trong phòng khách, tiếp tục gõ bản thảo.
Cứ 30 phút một lần, cô sẽ thay khăn cho nàng.
Mà nàng lại mê man không biết gì, thi thoảng lại gọi tên Kazumi. Người kia mỗi lần nghe thấy đều vội chạy vào, nhưng lần nào cũng vậy, đập vào mắt chỉ là bộ dạng nói mớ của nàng.
Buổi chiều, Nanase có đỡ hơn một chút. Ít nhất là đã có nhận thức. Cơ mà vừa tỉnh dậy đã tìm Kazumi, mà lúc đó, cô lại đang mua đồ ăn vẫn chưa về.
Nàng vì bệnh nên cơ thể suy nhược, ngồi thẳng người đã rất khó khăn, huống chi là đi lại. Bất quá, không có cô ở đây thật khó chịu.
Nanase vận hết sức trâu, sức từ cha sinh mẹ đẻ của mình đi đến phòng khách, rồi bước đến cửa chính. Song, vừa đặt chân đến cánh cửa mở ra. Người mở không ai khác chính là Kazumi. Trên tay là túi thức ăn.
Thấy Nanase bộ dạng ốm yếu đứng trước mặt mình, Kazumi có chút bất ngờ. Nhưng mà, Nanase lúc đó đột nhiên ôm chầm lấy cô.
Cảm nhận được vòng tay ôm chặt lấy mình, Kazumi cảm thấy có chút đau lòng.
Đưa nàng về phòng, lau sơ người cho nàng ấy. Lại vào bếp làm một chút đồ ăn. Sau đó cũng như lúc sáng, để nàng tự ăn. Cũng may Nanase khỏe lại một chút, có thể tự ngồi thẳng, cũng có thể tự ăn được.
Tối hôm đó, mặc dù hoàn toàn không muốn nhưng Kazumi vẫn để Nanase ngủ một mình một giường, bản thân lại nằm trên ghế sofa ngoài phòng khách. May mà lúc trước nàng hào phóng vung tiền mua chiếc sofa chất lượng cao này, nằm lên êm ái không khác gì giường, nếu không sáng mai cô sẽ không thể ngồi nổi mất.
***
Sáng hôm sau, sau khi đã nấu chút thức ăn, Kazumi vào phòng đánh thức Nanase.
Nàng vẫn còn ngủ, lại còn cuộn người lại đáng thương thế kia, Kazumi không kiềm được mà mi nhẹ lên má nàng.
"Naachan, dậy đi nào..."
Nanase mơ mơ màng màng dụi mặt vào bàn tay đặt trên má mình. "Ưm... ". Nàng khẽ rên một tiếng rồi tiếp tục ngủ.
Thôi nào...
Kazumi đỡ trán, tại sao lại đáng yêu như thế này chứ...
Vật vã một hồi cũng lôi được Nanase vào bàn ăn. Nàng dù sao cũng đã khỏe hơn rất nhiều, ăn một chút đồ dinh dưỡng sẽ tốt hơn cháo trắng nhạt tuếch kia.
Cô đun nóng sữa, bắt nàng phải uống. Nàng mặc ù không muốn nhưng vẫn nhắm mắt nhắm mũi uống cạn li sữa. Sau đó thì lại về phòng, nói rằng muốn ngủ một chút. Còn Kazumi sau khi dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, lại như hôm qua, ôm laptop ngồi ở phòng khách tiếp tục gõ bản thảo.
Một tiếng trôi qua. Cô cảm thấy nên đứng lên đi lại một chút, dù gì ngồi trong một tiếng lưng cũng có chút mỏi.
Từ nhà vệ sinh bước ra, đột nhiên chuông cửa vang lên, Kazumi liền mở cửa. Đứng bên ngoài là nhân viên bưu điện, giao cái thùng gì đó, tên người nhận là Nishino Nanase, người gửi là Hoshino Minami. Cô gật đầu vài cái, Minami là em họ của Nanase, em ấy mỗi lần đi đâu chơi đều gửi về đây ít quà. Vì tôn trọng sự riêng tư, Kazumi chỉ để nó trong góc phòng chứ không mở ra.
Sau đó lại tiếp tục gõ bản thảo.
Trong khi đó, ở trong phòng. Nanase bị tiếng chuông cửa đánh thức, bây giờ thfi không ngủ lại đưọc. Trằn trọc một hồi, nang ôm chăn đi ra ngoài phòng khách. Kazumi giật mình nhìn nàng, sau đoa đỡ nàng nằm xuống sofa.
"Sao lại ra đây vậy?". Kazumi đắp chăn cho nàng, hỏi.
Nanase nhìn động tác của cô, rồi vươn tay nắm lấy bàn tay đặt trên đầu mình. "Trong đó không có cậu".
Kazumi hơi khựng lại, rồi lắc đầu. Ngồi xuống bên cạnh Nanase, đặt khuôn mặt đối diện với nàng. "Naachan vẫn luôn thích làm nũng nhỉ. Lúc nãy cậu uống thuốc chưa đấy?".
Thấy nàng gật đầu, lại bắt đầu trưng ra khuôn mặt kia...
Kazumi chịu không nổi, đành hôn nàng rồi bảo nàng ngủ đi, còn bản thân sẽ ngồi dưới đây gõ bản thảo.
Nanase trước khi chìm vào giấc ngủ còn lấy tay nghịch tóc cô, nàng dù sao cũng phải có được bằng chứng cô đang ở đây, ngay bên cạnh nàng.
Cứ như vậy, trong phòng khách. Người bệnh đắp chăn nằm trên sofa, trong lòng bàn tay là vài sợi tóc của người kia. Người kia lại đang ngồi ngay bên cạnh ôm laptop gõ cái gì đó, thi thoảng lại quay đầu lại nhìn người bệnh.
Khung cảnh này, thật sự quá đỗi ấm áp.
***
Ngày hôm sau, Nanase đã khỏe hoàn toàn, nhờ công Kazumi chăm sóc cả. Nhưng dù vậy, cô vẫn xin nghỉ phép cho nàng, cô vẫn muốn nàng có thêm một ngày nghỉ nữa. Bác sĩ gì đâu mà chẳng chịu nghỉ lấy một ngày. Nhân dịp này, bắt nàng ở nhà, không cho đi khám bệnh cho người ta.
Mà ở nhà chẳng có gì làm, Nanase hết ăn rồi lại đọc truyện, rồi xem phim, sau đó ngủ.
Chán chết được...
Người ta nhớ máy móc thiết bị ở bệnh viện...
Kazumi gõ xong vài chữ cuối cùng, vươn vai một cái.
Nhìn dáng vẻ mèo con rỗi rãi không có gì làm của Nanase bên cạnh, cô không kiềm được đưa tay lên xoa đầu nàng. Sau đó lại hôn lên trán, lên mắt, lên má, và cuối cùng là môi.
Đúng lúc Nanase vừa bị áp xuống, điện thoại đột nhiên vang lên. Kazumi không cam lòng thả nàng ra, đem cất laptop.
Nanase nhìn bóng lưng thấtbtha thất thiểu của người kia, dở khóc dở cười, lại bắt máy. "Maiyan?".
Không biết hai người họ nói gì, lúc Kazumi vừa bước ra thì cúp máy.
Nanase cầm điện thoại bấm bấm cái gì đó, Kazumi ngồi bên cạnh nàng.
Sau khi đặt điện thoại về chỗ cũ, Nanase nói với Kazumi. "Tiếp tục thôi".
Thấy Kazumi không hiểu mô tê gì, Nanase đành chủ động hôn cô, đẩy ngã Kazumi xuống ghế.
*
Buổi chiều, Kazumi đi nộp bản thảo ở tòa soạn, trên đường đi lại mua bánh ngọt về. Lúc nãy Nanase có nhắn tin là muốn ăn bánh, lại còn là bánh socola.
Tối, cả hai nằm trên giường, Nanase thở dài nói với cô. "Ngày hôm nay Kazumin cho mình ăn nhiều quá, mình sẽ béo lên mất".
"Ăn nhiều một chút mới tốt. Bình thường cậu có ca trực ở bệnh viện, thi thoảng lại có mấy ca cấp cứu khẩn cấp thì cậu ăn không đều chút nào hết, toàn là bỏ bữa". Kazumi lắc đầu. "Chỉ có ở nhà với mình, cậu mới ăn đúng bữa còn gì. Vì vậy mới cho cậu ăn nhiều đấy".
Kazumi nói xong thì tắt đèn.
"Ngủ ngon".
Nằm như vậy được một chút, Nanase chui vào lồng ngực Kazumi. Nàng đặt tay cô lên đầu mình. Thật ra Nanase muốn được xoa đầu, như vậy nàng mới ngủ được.
Cảm nhận được những ngón tay len lỏi trong tóc mình, Nanase mới dần chìm vào giấc ngủ.
Còn Kazumi thì hôn lên trán nàng một cái. Ôm nàng vào lòng, sau đó nhắm mắt.
~~~~~~~~~
Takasemaru came back :3
Btw, gần đây thiệt là mệt quá...
Lại sắp thi HK, lại sắp Noel.
À mà lỗi chính tả, nếu thấy thì nhớ nhắc nha... Vẫn chưa xem lại.

You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~