[Đường] [NanaminMaiyan] 4th

19:13

Ngại quá, mém nữa quên luôn cái này...


********
Tại nhà ga N ở thành phố G vào buổi sáng một ngày thứ Bảy.
Những người khác vội vã vào rồi lại ra khỏi tàu; có người đi làm, có người đi học. Những người Shiraishi Mai đang đợi không thuộc những loại người đó. Nàng ấy đang trở về sau một thời gian dài công tác. Shiraishi không nhớ rõ nhưng có lẽ là hơn 2 tháng trời.

Ngày hôm đó, đột nhiên nàng nói sẽ đi công tác, lại còn bảo rằng lần công tác này là hợp tác với một tập đoàn lớn ở Úc, nàng không thể không đi. Hơn nữa, đáng lẽ thời gian là hơn 3 tháng nhưng bằng một cách nào đó, đã giảm xuống còn 2 tháng.
Dù sao thì Shiraishi vẫn rất nhớ nàng. Gọi điện, nhắn tin, thư từ đều đầy đủ. Chỉ là người không có ở đây cảm thấy thật đơn độc.
Buổi tối, không ôm nàng không ngủ được.
Cho nên, 2 tháng qua như tra tấn tinh thần Shiraishi.
Shiraishi thực chất cũng không hiểu sao mình lại như vậy, có thể là ở bên nhau quá lâu rồi nên không chịu nổi khi bị chia cắt.
Cô đứng giữa dòng người đông đúc, đầu hơi cúi xuống hoàn toàn chìm vào suy nghĩ của bản thân. Ngay cả khi có người đứng trước mặt cũng không để ý.
Cho đến lúc bị ôm vào lồng ngực ấm áp của người đó, Shiraishi mới định thần lại.
A, không được rồi.
Shiraishi chợt có suy nghĩ như vậy, hai cánh tay vòng qua eo của nàng, vùi mặt vào cổ, hít lấy mùi hương nhẹ nhàng, rồi đặt lên đó một nụ hôn.
Nàng vỗ nhẹ lưng Shiraishi, thì thầm vào tai cô: Mình về rồi.
Shiraishi đáp lại bằng cách ôm chặt hơn, không chừa một kẽ hở nào giữa hai người.
Bởi vì, đang là đầu mùa xuân nên trời có chút se lạnh, cơ thể nàng rất ấm, gầy nhưng nhiệt độ cơ thể lúc nào cũng cao. Ôm nàng là cách tốt nhất để sưởi ấm.

Rời khỏi nhà ga, Shiraishi mới phát hiện Hashimoto không mang hành lí, hỏi thì nàng chỉ nói rằng, người khác đã mang về nhà giúp. Nàng còn nói rằng nàng đói, vậy nên cả hai quyết đinh đi ăn ramen.
Trên con đường vắng vẻ, có hai người vừa đi lại vừa nói chuyện, nhẹ nhàng nhưng ấm áp.
Hashimoto đột nhiên kéo tay áo Shiraishi.
"Chúng ta nuôi cún có được không? "
Shiraishi nhìn bàn tay đang níu tay áo mình, rồi lắc đầu.
"Không."
"Vậy là không được à... "
Hashimoto ủ rũ cúi đầu xuống, tay cũng bỏ tay áo của Shiraishi ra, nhìn đáng thương muốn chết.
Cơ thể Shiraishi hơi cứng lại, trong đầu "bùm" một phát.
"Thật ra cũng không phải không được... "
Nghe đến đây Hashimoto ngẩng đầu, mắt sáng bừng.
"Vậy là được à? "
Shiraishi nhíu mày, im lặng nhìn người đối diện, sao đột nhiên lại trở nên trẻ con thế này...
"Nuôi cún không được, nhưng mèo thì được. "
"Hả? Mình muốn nuôi cún. " Hashimoto nhăn mặt.
Shiraishi lắc đầu, "Không cho, nhà có 1 con mèo rồi, chứa cún để cắn nhau à? "
"Nhà chúng ta có nuôi mèo? " Hashimoto khó hiểu hỏi.
Shiraishi gật đầu.
Thấy Hashimoto vẫn ngơ ngác, cô cười rộ lên.
"Đồ ngốc, cậu là mèo đấy~ Nên mình không muốn chứa cún đâu. "
Hashimoto thản nhiên nhìn cô, sau đó bước đi.
Ờ, này thì mèo.
Shiraishi vội chạy theo.
Hai người cứ người đi trước, người đuổi theo sau như vậy về đến nhà. Hashimoto không thèm liếc Shiraishi, đi thẳng vào phòng đóng cửa lại.
Shiraishi thở dài, chỉ là nuôi cún hay không nuôi cún thôi mà...
Vừa mới gặp lại đã chọc giận nàng, thiệt là ngâu mà...
Bỏ đi, dọn dẹp một chút đã.
Shiraishi nhìn hành lí của Hashimoto được đặt trước cửa, bẻ tay một cái, sau đó đem đến trước cửa phòng, dùng chìa khóa dự phòng mở ra.
Không ngoài dự đoán, Hashimoto về đến nhà là đi tắm. Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang vọng rõ ràng trong phòng. Shiraishi nhìn bóng người mờ mờ trên cánh cửa đầy hơi nước, sau đó lấy đồ ra xếp lại cất vào tủ.
Đến khi Hashimoto ra khỏi phòng tắm thì thấy quần áo đã được xếp lại ngay ngắn gọn gàng.
Nhưng người thì không thấy.
Theo thói quen, trùm đại cái khăn lên đâu rồi ra ngoài phòng khách. Có tiếng TV phát ra ở đó.
Shiraishi đang ngồi bó gối xem hài kịch, thấy Hashimoto ngồi xuống bên cạnh liền quen tay lấy khăn trên đầu lau khô tóc cho nàng.
"Cậu lại ăn ngọt nữa à? "
Hashimoto lơ đãng nhìn bịch kẹo trên bàn hỏi.
"Ăn nhiều kẹo không tốt. "
"Biết rồi, nói mãi. Cậu cũng ăn đi, Kazumin tặng đấy" Shiraishi vừa nói vừa nhét viên kẹo vào miệng Hashimoto.
Vị cũng không tệ.
"Trong lúc mình đi ấy, cậu có thấy cô độc không? "
"Có, tất nhiên có. Không có cậu mình không ngủ được. "
Hashimoto đột nhiên quay lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt Shiraishi, chăm chú nhìn.
Có quầng thâm rõ ràng dưới mắt, do khi nãy đi bên ngoài trang điểm nên thấy không rõ. Lòng trắng mắt có vài tia máu hằn lên. Hashimoto kiềm không được đưa ngón tay lên xoa xoa.
"Sao lại như thế này chứ? Mắt cậu mỏi lắm à? "
Shiraishi thừa nhận gật đầu, sau đó nói:
"Nhớ cậu muốn chết. Về sau đừng nhận lời đi công tác quá lâu nhu thế này nữa. "
Hashimoto bất đắc dĩ thở dài, hôn lên hai mắt Shiraishi, sau đó lại đè cô xuống ghế salon.
"Này này, cậu tính làm gì hả? Vừa về đã như thế này rồi à? Ngồi dậy mau, Nanamin. Mình không đùa đâu... "
Shiraishi chưa dứt lời đã bị chặn lại. Hashimoto áp hẳn lên người Shiraishi, hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng, dịu dàng hôn Shiraishi.
Lưỡi nàng bị lưỡi Hashimoto quấn lấy. Không nói nên lời, cơ thể không thể động đậy nên đành để mặc cô muốn làm gì thì làm.
——
Hashimoto nhìn vết răng trên vai mình, bầm lên luôn rồi...
Shiraishi rõ ràng là cún, cắn người khác mạnh như vậy mà.
Giờ thì hiểu sao không muốn nuôi cún rồi, Shiraishi không muốn Hashimoto chia sẻ tình yêu của nàng cho bất kì cái gì, kể cả động vật nên mới không muốn nuôi.
Hừ, làm nũng ra vẻ đáng yêu cũng vô dụng.
Hashimoto ngồi trên salon, nhìn Shiraishi đang cuộn tròn thành một cục.
"Maiyan, còn nhớ khi chúng ta lần đầu gặp nhau không? "
"Lần nào cơ? " Shiraishi ngái ngủ hỏi, rồi ngồi hẳn lên. Chăn tuột xuống để lộ ra xương đòn. Cô dựa vào thành ghế, kéo chăn che cơ thể lại.
"Lần trời mưa thật lớn, cả trường chỉ còn lại chúng ta. "
Shiraishi nghiêng đầu nhớ lại, trong đầu bỗng hiện lại thời gian đó.
Hôm ấy, Hashimoto là học sinh vừa chuyển đến. Shiraishi bị ấn tượng bởi mái tóc ngắn và khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Dù sao thì, bằng một cách nào đó, trời bỗng mưa lớn thật lớn. Xui xẻo thay Hashimoto không mang dù, đành đứng đợi ở mái hiên. Học sinh sinh hoạt câu lạc bộ đều đã về hết, Shiraishi bước ra, đang định bật dù thì thấy Hashimoto đơn độc đứng đó. Shiraishi bỗng dừng tay lại, sau đó cất ô vào, không nói không rằng đi đến đứng bên cạnh Hashimoto.
Hai người cứ đứng đợi như vậy, đợi mãi mưa không tạnh. Cuối cùng Shiraishi bực mình quá, bung dù ra như một vị thần. Sau đó hỏi Hashimoto muốn về cùng không, không đợi gật đầu đã kéo tay người ta sát đi theo mình, đã vậy còn đưa về tận nhà.
Nhớ lại, Shiraishi gật đầu, ngoài ấn tượng rằng mình dại gái thì chẳng còn gì.
"Sao lúc đó cậu lại ở lại? "
"Vì mình thấy cậu đáng thương. "
Shiraishi ngáp một cái rồi trả lời, không quan tâm đến vẻ mặt của Hashimoto mà bóc kẹo ăn tiếp.
"Hồi đấy cậu thực sự cứ như người nổi tiếng. Mình cứ sợ ai sẽ cướp mất cậu."
"Ừ ừ, cho nên lo mà giữ mình đi."
****
Trong lớp học, Shiraishi xoè bàn tay năm ngón ra, nhìn Hashimoto qua khe hở.
"Nanamin, tại sao giữa các ngón tay lại có kẽ hở thế này nhỉ?"
Hashimoto nhìn cô, sau đó đan năm ngón tay của mình vào tay Shiraishi, nắm chặt lại.
"Mình không biết, nhưng mà bây giờ thì không còn nữa."
Mười ngón đan xen vào nhau. Cả hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.


You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~