[NanaminMaiyan] [Vạch xuất phát] Tái ngộ

20:18

Sau khi đã tốt nghiệp đại học, tôi nhanh chóng tìm được việc làm trong một công ty thiết kế có quy mô lớn. Công việc rất thoải mái, tôi có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, miễn không trễ thời hạn và không cần phải đến đó.

Về phần Nanamin, suốt 6 năm tôi và cậu ấy vẫn không hề liên lạc với nhau. Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân lại nhớ về điều này. Lần cuối chúng tôi gặp nhau là lúc cậu ấy ở sân bay, chính tôi đã hứa với cậu ấy khoảng thời gian này sẽ không liên lạc với cậu ấy.
Tôi không hiểu, những vẫn giữ lời hứa.
.

Thực sự về đến nhà cũng không có gì làm, lúc đó ba cũng gọi điện cho tôi, nói rằng tôi rảnh thì nên về thăm nhà một chút. Tôi không do dự đồng ý, sắp xếp hành lí rồi đi ra nhà ga gần căn hộ.
Dẫu sao mẫu thiết kế mới nhất cũng đã xong, tôi cần có thời gian nghỉ ngơi. Và quê nhà là nơi tuyệt vời nhất, những ngọn đồi, thực vật, động vật và cả không khí cũng khác hẳn thành phố Tokyo náo nhiệt này.
So ra thì gần 7 năm sống ở Tokyo vẫn không bằng về đây một chuyến.
Tôi vẫn là thích sự đầm ấm ở thị trấn nhỏ hơn là sự vô cảm của thành phố.

.

Tôi bước vào hiệu sách, cũng là ngôi nhà tôi đã sống 18 năm.
Khách cũng ra vào nhiều hơn trước, như cũ, vẫn có một quầy trưng bày những quyển sách cổ, có vẻ bố tôi đã rất kì công để tìm lại được chúng nhỉ.
Bố đang làm việc tại quầy thu ngân, thấy tôi thì nở nụ cười, nói to mấy tiếng:
– Mừng con đã về.
Vừa nghe đã cảm thấy có chút muốn khóc, tôi đã không quay về nhà trong vòng 7 năm, hai cha con cũng chỉ liên lạc qua điện thoại, thi thoảng là video call.
Và bây giờ ông lại nói như thể ngày hôm qua tôi vừa mới đi, ngày hôm nay tôi lại về nhà.
Chưa kịp nghĩ xong nước mắt đã rơi đầy mặt, tôi khịt mũi vài tiếng rồi vào trong nhà.
Chung quy mọi thứ cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là ba tôi đã sơn lại màu của phòng khách. Trước đây là màu tím nhẹ thì bây giờ đã trở thành xanh nhạt, nhìn không được quen cho lắm.
Tôi kéo chiếc vali vào phòng riêng, nó vẫn không có chút hạt bụi nào.
Có thể bố tôi hôm qua sau khi nghe tôi nói đã dọn dẹp lại, hoặc là lúc nào ông cũng dọn dẹp nó để chờ ngày tôi trở về.
Càng nghĩ càng muốn khóc.
Tôi bước xuống bếp, định lục xem có gì ăn không. Thật tình thì thói quen của tôi không đổi được.
Vừa tìm được vài nguyên liệu còn sót, đủ để làm một bữa, tôi định nấu luôn cho bố, dù sao cũng sắp đến bữa trưa.
Đang bận tay thì nghe meo meo vài tiếng, tôi tự hỏi chẳng lẽ bố nuôi mèo?
Sau khi dọn thức ăn ra bàn, một bóng trắng nhỏ nhảy lên người tôi, meo meo vài tiếng.
Bố tôi nuôi mèo thật.
Tôi ngồi xuống ghế, ôm nó vào lòng. Nghịch chán chê, khi thấy bố, tôi vội thả con mèo xuống ôm lấy ông.
Ôm một hồi lâu, tôi lại nhận ra ông không thay đổi quá nhiều, chỉ là tóc bạc thêm và bụng ông lại có nhiều mỡ hơn...
Tôi hỏi ông về con mèo trắng, ông nói nó vào nhà vào một ngày trời mưa, dù sao sống một mình cũng buồn, ông quyết định nuôi nó. Tên nó là Shira - trắng, đơn giản vì lông nó màu trắng, và tên tôi cũng là Shiraishi, như vậy ông sẽ bớt cô đơn hơn.
Ông cũng đột nhiên nhắc đến Nanamin, nói rằng ba cậu ấy đã mất cách đây 2 năm.
Tôi rất ngạc nhiên về điều này, suy nghĩ một hồi rồi lại thôi.
Chẳng mấy chốc đã ăn xong, ba tôi vốn ăn không nhiều, nhưng hôm nay lại ăn rất khoẻ, đến tôi còn thấy ngạc nhiên nữa là.
Ông bảo tôi lên phòng nghỉ đi, hoặc là ra ngoài trông tiệm cũng được, chén bát để ông rửa. Tôi nghe lời đi ra tiệm tìm vài thứ để đọc. Dù sao tôi mà về phòng đảm bảo sẽ nằm ì ra cho mà xem.

.

Vào buổi chiều, ông nhờ tôi đến đền thờ để lấy chiếc máy ảnh cũ mà người trông đền đã mượn, Shira có vẻ cũng muốn đi nên tôi đã ôm nó theo.
Nhìn chiếc xe đạp màu xanh đã gắn liền suốt thời phổ thông, trông đã cũ đi không ít. Tôi thả Shira vào rổ xe phía trước, sau đó leo lên xe, đạp thật mạnh về phía trước.
Ngôi đền ba tôi nói ở trên một ngọn đồi, đạp khoảng năm cây là đến đó.
Trên đường đi, tôi cứ ngỡ mình sẽ chẳng thể nhớ nổi đường lối nhưng bàn chân cứ tự động đạp, đầu óc vẫn hướng về phía trước như thể tôi chưa bao giờ quên.

Khi đến đền, tôi cầu nguyện một chút rồi nhận lại chiếc máy ảnh, sau đó đi thăm nghĩa trang phía sau ngồi đền.

.

Tôi cầm chiếc máy ảnh màu đen, bấm tách một tiếng, chụp lại quang cảnh trước mắt.
Từ đỉnh đồi có thể nhìn được bao quát cả khu phố, đây là nơi yêu thích nhất của tôi trong thành phố này.
Bản thân lại chìm vào những kí ức tại đây, Shira meo một tiếng, kéo tôi về hiện tại.
Nhận ra sắp đến giờ cơm, mặt trời cũng đang một màu đỏ rực, tôi ôm Shira đi về phía cửa đền.
Khi sắp đến nơi, Shira đột nhiên nhảy xuống chạy về phía trước.
Tôi chợt nhận ra ở đó có một người đang đứng.
Nhìn từ phía này chỉ có thể thấy được bóng lưng của người đó, nhưng trái tim tôi hiện tại lại đập liên hồi.
Mùi hương này, cảm giác này...
Tôi vô thức cầm máy ảnh lên, bấm chụp lại.
Người đó đang ôm Shira quay lại nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn lại.
Trong đầu tôi hiện lên ba chữ, Na-na-min.
Ánh mắt tôi như muốn dính chặt lấy cậu ấy.
Nanamin, cậu ấy không thay đổi nhiều. Gương mặt có nhiều nét rõ ràng hơn, tóc cũng dài ra, không còn là tóc ngắn.
Tôi cứ thế ngơ ngẩn nhìn cậu ấy, hoàn toàn không để ý đến việc cậu ấy đang đi đến gần.
Vẫn là tiếng kêu của Shira thức tỉnh tôi. Tôi vừa nhận thức được thì Nanamin đã đến ngay gần tôi, đối diện với tôi.
Chúng tôi cứ thế đứng nhìn nhau, Nanamin đột nhiên vén mấy sợi tóc lên tai tôi, nhẹ nhàng nói.
– Đã lâu không gặp.
Trong phút chốc nghe được giọng nói cậu ấy, trái tim tôi như ngừng đập, đại não bất động.
Sau đó lại vô thức ôm lấy cậu ấy, chỉ yên lặng mà ôm cậu ấy.
Có vẻ đã gầy đi không ít...

You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~