[NanaminMaiyan] [Vạch xuất phát] Back

20:29

Ngày tốt nghiệp, sau khi về đến nhà, tôi lại ngay lập tức đi đến sân bay chuẩn bị đi Úc.

Người đề xướng tôi đi du học là ba tôi, ông đã nghĩ rằng tôi cần phải tìm gì đó mới mẻ hơn, và môi trường học ở nước ngoài cũng rất tốt. Chi phí ông đều đã lo, tôi chỉ việc qua đó và học.
Ban đầu tôi đã rất đắn đo, vì rào cản ngôn ngữ là quá lớn. Nhưng ba tôi lúc nào cũng giỏi trong việc thuyết phục người khác, chỉ cần nói một tràng tôi đã đồng ý.
Việc đến Úc để du học là một trải nghiệm rất tuyệt vời và mới mẻ đối với tôi. Có thể quen biết nhiều người hơn, học về nền văn hóa tại đó, biết nhiều thứ khác về nước Nhật hơn. Kiến thức và tầm nhìn của tôi được mở rộng.
Trong ngôi trường tôi học thì tôi là du học sinh người Nhật duy nhất, trong nửa năm đầu tôi đã cật lực học cách giao tiếp với mọi người, mặc dù hơi khó khăn nhưng tôi đã vượt qua được nó.
Tiếp theo là công việc làm thêm, tôi đã xin làm nhân viên trong một thư viện lớn của thành phố. Đó là chuyện tất nhiên, tôi còn phát hiện được những quyển sách cực kì tuyệt vời của phương Tây.
Ngày nào tôi cũng đọc sách, điều đó đã trở thành thói quen. Nhờ vậy, bài luận văn của tôi lúc nào cũng được đánh giá cao.
Nhưng nói thế nào nhỉ, lúc nào cũng nhớ về Maiyan. Quả là tôi thích cậu ấy quá nhiều.
Vào đêm giáng sinh, tôi đã chọn nói cho cậu ấy biết việc tôi sẽ đi du học, Maiyan chỉ lặng lẽ tiếp nhận nó, một cách dịu dàng.
Điều đó khiến tôi cảm thấy tội lỗi.
Vẻ mặt buồn bã của cậu ấy khiến tôi muốn chạm vào, nhưng tôi không làm được.

.


Vào năm thứ ba, tôi chợt nhận được tin ba tôi đã mất vì đột quỵ, nghe như sét đánh ngang tai, tôi đã phải ngay lập tức xin nghỉ để về nước.
Nỗi đau đối với tôi quá lớn, bố là người thân duy nhất của tôi, bây giờ thì ông cũng đã theo mẹ.
Tôi bây giờ thậm chí còn chẳng nhớ rõ mình đã làm thế nào để trải qua những lúc khó khăn đó.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn tôta nghiệp với bằng loại ưu và trở về nước.

.

Điều đầu tiên sau khi xin việc là trở về quê. Tôi cần 2 tuần để nghỉ ngơi.
Bước vào căn nhà cũ, bụi xộc vào mũi khiến tôi khó chịu, đành phải dành cả sáng để dọn lại nó.
Sau khi quần quật, tôi thỏa mãn nhìn mọi thứ một cách sạch sẽ. Quyết định ra ngoài mua vài thứ về.
Khi ra khỏi cửa, tôi chào bà cụ hàng xóm rồi đi đến siêu thị nhỏ gần đó.

.

Buổi chiều, tôi lại quyết định đi thăm mộ ba mẹ, dạo một vòng khu phố rồi lại lên đỉnh đồi. Trên đó là một ngôi đền và nghĩa trang nhỏ, người dân ỏe đây đều được chôn cất ở đó. Lấy vài thứ cần thiết rồi bước ra khỏi cửa.
Trên đường đi, tôi thi thoảng lại ngó vào vài căn nhà. Mọi thứ vẫn không thay đổi quá nhiều. Bỗng nhiên cảm giác hoài niệm lại ùa đến khiến tôi cảm thấy khó tả.
Đến chân đồi, tôi dốc hết sức chạy lên bậc thang như hồi phổ thông. Sức tôi cũng chẳng khỏe gì cho cam, lúc du học cũng chẳng tham gia mấy vào hoạt động thể thao nên khi lên đến đỉnh đồi, tôi cảm guác như mình vừa chạy mấy ngàn mét...
Khi cảm thấy khá hơn tôi mới đi vào đền, cầu nguyện một chút rồi ra khu nghĩa trang.
Gọi là nghĩa trang nhưng ở đây vẫn có cảm giác rất ấm áp, không rờn rợn như ở nước ngoài. Cây cỏ xanh tươi bao bọc khắp nơi.
Sau khi dọn dẹp cho mộ ba và mẹ, tôi lại chuẩn bị ra về.

You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~