[NanaminMaiyan] [Vạch xuất phát] Mùa hè năm ấy, tôi gặp cậu.

20:38

Author: Gấu
Một shortfic dành cho Nanamin và Maiyan :3
Và đây là lời hứa mà tui đã hứa với Yi~
Nhân tiện, nội dung của fic này ban đầu hoàn toàn khác, nhưng sau khi đọc xong quyển "Cuộc hẹn bình minh" - Yasushi Kitagawa thì mình đã quyết định viết lại. Ý tưởng đều là đến từ quyển sách này, nếu được thì bạn hãy đọc thử quyển sách này nhé.
_____________________________


Nhà tôi mở một hiệu sách nhỏ, không có nhiều khách cho lắm vì đối diện là một nhà sách lớn, quảng cáo cũng rầm rộ hơn, thu hút học sinh đến đó.
Hiệu sách này do bố tôi mở, ông chỉ cho nhập những loại sách hiếm về đây, nên những vị khách ghé qua thường là những danh nhân, những tri thức gia từ các thành phố lớn.
Vì vậy tôi nghĩ thay vì để là hiệu sách thông thường, bố tôi nên thay luôn cái bảng hiệu thành hiệu sách vừa cổ vừa cũ cho rồi.
Vì tôi quá rảnh rỗi nên bố bắt tôi phải trông hiệu sách, ghi lại tên của những quyển sách khách hàng đặt rồi đặt ở những nhà sản xuất. Đó chính là công việc thường ngày của tôi 17 tuổi.
Mà có một sự thật là tôi cũng chả thích đọc sách mấy. Từ khi còn nhỏ bố tôi đã bảo tôi hãy đọc sách thật nhiều, nhưng mỗi lần cầm lên, đọc vài trang là tôi đã ngủ từ đời kiếp nào.
Sách đã trở thành thứ tôi phải làm việc cùng hằng ngày, và công việc đó khiến tôi tuổi 17 chán ngán.

.

Một ngày cuối hạ, như thường lệ, tôi lại ngồi ngáp lên ngáp xuống ở quầy thu tiền.
Bỗng chuông cửa reo lên, một cô gái bước vào.
Cậu ấy cúi đầu xuống chào tôi, rồi đi dạo một vòng.
Tôi thậm chí còn nhớ rất rõ khuôn mặt của cậu ấy, cả bộ quần áo cậu ấy mặc.
Áo phông trắng đơn giản, váy dài hơn đầu gối, đội nón vành rộng.
Tấy cả đều là một màu trắng.
Trong khoảnh khắc khi cậu bước vào, tôi đã nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy thiên thần.
– Xin lỗi, nhưng cậu là Shiraishi phải không?
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, không biết nói gì ngoài gật vài cái.
Cậu ấy nở nụ cười, tôi còn có thể thấy được cả răng khểnh lộ ra rõ ràng, tôi bất chợt thốt lên.
– Kawaii...
Chết, tôi vội ngậm miệng lại.
A...
Mặt cậu ấy đỏ lên kìa.
– À, ừm, mình là Hashimoto Nanami. Bố cậu có ở nhà không?
– Bố không có ở nhà, cậu cần việc gì ở ông sao?
– Ừm... – cậu ấy ngập ngừng – mình muốn đặt quyển sách này.
Cậu ấy ghi tên quyển sách lên tờ note.
– Tối nay mình sẽ đặt, cậu có cần gì thêm nữa không?
– Không – cậu ấy mỉm cười – cảm ơn cậu.
– Sẽ có sớm thôi, hẹn cậu hai tuần sau nhé?
Cậu ấy gật đầu, sau đó chào tạm biệt tôi rồi ra về. Trông cậu ấy có vẻ vội.
Nhưng không thể phủ nhận rằng tim tôi đã đập nhanh vì cậu ấy.
Buổi tối, tôi kể cho bố về việc này và hỏi liệu ông có biết cậu ấy hay không. Bố trả lời rằng cậu ấy là con gái của một người bạn thân của ông, là một người rất thích đọc sách, thường xuyên đặt sách ở nhà chúng tôi.
Nhưng quái nào tôi lại không biết việc đó chứ...

.

Đúng hai tuần sau, cũng vào ngày đó, cậu ấy đến lấy sách.
Cuộc hội thoại giữa hai chúng tôi cũng không có gì nhiều. Chỉ đơn thuần là giới thiệu nhau lại một lần nữa, hỏi thăm sức khoẻ và rồi cũng như lần trước, cậu ấy vội vã ra về.
Quyển sách mà cậu ấy đặt, tôi cũng đã đọc. Và rồi nhận ra rằng, không phải quyển sách nào cũng buồn chán như nhau. Điển hình là quyển này, nó trở thành quyển sách yêu thích nhất của tôi hồi đó và cả bây giờ.
Dù sao thì tôi cũng không ngờ rằng sau khi mùa hè qua đi, tôi lại một lần nữa gặp lại cậu ấy.
____

Sau kì nghỉ hè, tôi bắt đầu đi học lại.
Eto Misa, bạn thân của tôi, ngồi ngáp một tràng dài, sau đó theo thói quen đụng chạm vào người tôi.
Thật sự bị như thế này mãi tôi cũng quen, chẳng có phản ứng. Tôi chỉ thấy mệt muốn chết.
Quả nhiên nghỉ hè xong khiến người ta không muốn đi học lại mà...
Tiếng chuông vang lên, những người khác cũng đã ổn định chỗ ngồi.
Chủ nhiệm lớp chúng tôi bước vào, theo sau là một bạn nữ.
Trông quen quen...
Ồ, là Nanami. Điều này làm tôi khá bất ngờ đấy.
Chủ nhiệm giới thiệu cậu ấy với cả lớp, đại loại là vì công việc nên gia đình cậu ấy chuyển đến đây. Rồi cậu ấy tự giới thiệu.
– Xin chào, mình là Haahimoto Nanami. Mình từ Hokkaido đến. Từ nay mong được các bạn giúp đỡ.
Sau đó cậu ấy cúi đầu thật sâu. Tiếng vỗ tay vang lên rồi dứt hẳn.
– Vậy Hashimoto, em ngồi ở bàn trống cuối lớp nhé, bên cạnh Shiraishi ấy.
Nanami nhìn về phía tôi. Ánh mắt chạm nhau khiến tôi giật mình nhìn qua chỗ khác.
Misa nhận thấy điều đó, liếc mắt nhìn tôi. Tôi làm như chẳng để ý.
Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười gật đầu với tôi.
Tim lại hẫng đi một nhịp...
Tôi mỉm cười với cậu ấy rồi nhanh chóng trở lại với bài học hôm đó.

.

Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là Misa biết Nanami, hai người quen nhau qua một kì thi.
Nhờ vậy mà vào giờ ăn trưa, thi thoảng tôi có thể nói được vài câu với Nanamin.
Tôi gọi cậu ấy là Nanamin vì mọi người đều gọi cậu ấy như vậy.
Nanamin là một người trầm tính, không thích nói nhiều, trái ngược hoàn toàn với tôi.
Nhà cậu ấy cũng khá gần với hiệu sách nhà tôi, cách khoảng 5, 6 căn. Vì vậy nên thi thoảng chúng tôi sẽ về nhà cùng nhau, cậu ấy bình thường vẫn mua một quyển sách để đọc.
Gần đây tôi cũng cảm thấy có chút hứng thú với sách, kiếm cớ lôi kéo để nói chuyện với cậu ấy. Quả nhiên có tác dụng~
Thú thật là bây giờ mới thấy Nanamin phát cuồng lên vì thứ gì đó là như thế nào. Có lẽ tôi chọt đúng chỗ rồi.
Thứ đáng chú ý là răng khểnh...
– Này, cậu có đang nghe mình nói không đấy?
Giọng nói Nanamin kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp ttong đầu. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy gật đầu.
Rồi cậu ấy tại tiếp tục thuyên thuyên một tràng.
Kệ đi, cậu nói gì cứ nói, tôi ngắm cậu được rồi.


You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~