[Đường] [Kazunana] 3rd

18:37


Trong phòng tập, tôi đang ngồi nghỉ thì một vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai tôi.
Chắc chắn là Naachan.
Chỉ có Naachan mới được phép làm như vậy, vì tôi vốn không thích bị ôm ấp bởi bất kì ai, ngoại trừ cậu ấy.
Mùi hương trên người cậu ấy khiến tôi cảm thấy dễ chịu.

Bỗng nhiên cậu ấy lại đưa tay lên nhéo nhân trung của tôi.
Đáng yêu thật.
Nhéo nhân trung.
Thế mà lúc trước còn nói sẽ không chạm vào miệng người khác.
Naachan đúng là dối lòng.
A, Jo-san.
Cậu ấy vẫy tay với tôi, có vẻ như cậu ấy muốn đến ngồi bên cạnh tôi như mọi ngày.
Nhưng cậu ấy chỉ nhìn ra phía sau tôi, rồi sau đó lắc đầu cười bước đi.
Sao vậy nhỉ?
Tôi hơi nghiêng đầu qua trái, nhẹ giọng hỏi Naachan.
– Naachan, Jo-san không đến ngồi bên cạnh mình như mọi khi, sao vậy nhỉ?
Naachan liếc tôi, rồi lại bĩu môi.
– Kazumin ngốc.
Hả? Sao lại nói tôi ngốc?
– Bộ cậu ghen sao, Naachan?
Chết, câu đó vuột ra khỏi miệng tôi trước suy nghĩ.
Naachan, đừng nổi giận nhé.
Nhưng ngoài dự đoán, cậu ấy lại gật đầu, ôm chặt lưng tôi hơn.
Mặt cậu ấy đỏ lên, có lẽ đang ngượng lắm.
Làm sao đây?
Naachan, xin đừng làm vẻ mặt như vậy.
Cậu sẽ khiến mình không kiềm chế nổi mất.
Tôi cố gắng không hôn lên đôi môi kia, điều này khiến tôi ngứa ngáy.
Ở đây có rất nhiều người, bao gồm các staff và các thành viên khác.
Tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
———
May mắn là buổi tập hôm nay kết thúc sớm, tôi thoát khỏi sự ràng buộc kia.
Bây giờ thì có thể làm những gì mình muốn.
Trong phòng thay đồ, mọi người đều đã ra về. Chỉ còn tôi và Naachan.
Chúng tôi vì phải ở lại để staff dặn dò một vài điều nên có hơi trễ chút.
Naachan cởi chiếc áo đẫm mồ hôi ra, chỉ còn lại áo ngực và quần lót trên người cậu ấy.
Không xong rồi, mỗi lần thấy cậu ấy bán khỏa thân như vậy tôi lại nóng hết cả người lên.
Tôi bước đến ôm cậu ấy từ phía sau, đem mặt vùi vào cổ cậu ấy.
Chết tiệt, mùi hương của cậu ấy luôn khiến tôi điên loạn.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi bắt đầu mất kiểm soát đưa tay vào trong áo ngực của cậu ấy.
– Kazumin...
Naachan khẽ nói, có vẻ như bây giờ không phải lúc.
Tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê, bàn tay buông thõng xuống. Lùi lại, tôi giữ khoảng cách với cậu ấy, cố giữ mình thanh tỉnh.
Vì nếu không làm vậy, tôi sợ mình sẽ làm cậu ấy ngay trong này mất.
Naachan đột nhiên bước đến gần, hôn lên môi tôi.
Chết tiệt! Naachan.
Là cậu đấy.
Tôi áp cậu ấy vào tường, lưỡi cuốn lấy lưỡi cậu ấy.
Naachan là người duy nhất tôi không kiềm chế nổi bản thân tôi.
Naachan, cậu biết rõ điều này lại còn cố tình làm vậy.
_End_

You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~