[Đường] [Kazunana] [Minamiona] 2nd

09:28

Cuteness of Minami-chan~~


Gần đây Minami rất bám Miona, tôi đang nghĩ rằng con bé thích Miona sao?
Không thể nào, Minami mới 11 tuổi và Miona chỉ lớn hơn cô bé hai tuổi.

Nhưng Minami không tsun với Miona như con bé tsun với mọi người.
Minami xem Miona như thể Miona là cún cưng của con bé.
Minami từng nói rằng con bé muốn cưới Miona khi cả hai lớn.
Tôi cũng đã từng suy nghĩ về việc Miona có thích Minami hay không. Và tôi chắc chắc 100% là có.
Nhìn Miona thì biết.
Không dạn dĩ với Minami như cô bé với người khác.
Rất hay ngượng khi Minami đụng chạm vào cô bé.
Lâu lâu được Minami ôm lại lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Haiz, trẻ con yêu sớm thật.

Dù sao khi Minami lên trung học, con bé đã nói với tôi rằng có lẽ con bé yêu Miona thật rồi.
Tôi cũng nghĩ vậy, với tư cách là người thân duy nhất của con bé.

Minami kể với tôi rằng, vào ngày 14/2, con bé đã làm chocolate và mang nó lên trường tặng cho Miona.

Không ngờ Miona lại chủ động hẹn hò, còn tặng cả chocolate và nhẫn đôi.
Hai đứa hẹn hò từ đó, mối quan hệ vẫn kéo dài tận đến bây giờ, Minami và Miona đều đang học đại học những năm cuối. Mối quan hệ cả hai rất khăng khít, tôi thực sự rất mừng cho hai đứa.

Một hôm, Miona hỏi tôi:
– Kazumin, chị cũng 28 tuổi rồi, không định hẹn hò hay làm gì đó sao?
Tôi gượng cười, lắc đầu không muốn trả lời câu hỏi này, vì tôi đang đợi một người.
Cậu ấy chắc chắn sẽ trở về.
Đó là lời hứa 10 năm về trước của cậu ấy.
Miona nhìn tôi, có vẻ như con bé biết tôi đang nghĩ gì.
– Là Nanase, em chắc chắn chị đang nghĩ về chị ấy.
Tôi ngượng ngùng cười gật đầu.
Con bé khẽ thở dài, rồi đột nhiên ôm tôi, tay vỗ lưng tôi.
– Kazumin đúng là si tình. Em cũng tin chắc Nanase sẽ trở lại thoi.
– Cảm ơn em.
Tôi mỉm cười, đưa tay ôm con bé.
Thật may mắn vì vẫn có người bên cạnh tôi.
...
Trời mùa đông lạnh toát, tôi quấn khăn quanh cổ, cầm lấy cây dù ở cửa gọi với vào bên trong.
– Hai đứa trông nhà nhé!
– Vâng~
Tiếng đáp lại đồng đều của hai đứa khiến tôi bật cười, đồng thời cũng thấy ấm áp hơn.
Đóng cửa lại, ngoài trời tuyết rơi dày thật.
Xem này, tôi thở ra khói luôn đấy.
Mong là căn bệnh hen suyễn của tôi sẽ không tái phát, tối nay còn có cuộc họp quan trọng.
Toi đút một tay vào túi áo khoác, một tay cầm dù bước đi trong làn tuyết rơi.

Cuối cùng cũng họp xong, dự án lần này có vẻ sẽ rất thành công.
Nghĩ đến Miona và Minami, không khỏi thấy vui vẻ. Hai đứa nhóc này có chuyện gì đều nói với tôi, cảm thấy mình giống như bà mẹ trẻ.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Mình muốn được nghe Kazumin tỏ tình với mình vào đêm tuyết rơi thật dày thế này này! 
Naachan cười thật tươi, hai tay giơ ra hai bên thật rộng, miêu tả sự rộng lớn.
Tôi mỉm cười nhìn người trước mặt, xoa đầu cậu ấy. 
– Naachan, Naachan~
Cậu ấy chà xát hai tay vào nhau, không ngừng than lạnh. 
Tôi nắm hai bàn tay đó chạm vào cổ mình. 
– Ấm hơn chưa? 
Nanase đột nhiên nhào đến ôm lấy tôi thật chặt. 
– Kazumin ngốc~
Giờ thì ai mới là đồ ngốc đây?
Là Naachan nói tôi đợi cậu ấy.
Hay do tôi ngốc nghếch đợi cậu ấy?
Vì cậu ấy nói rằng sẽ trở về, nên tôi mới đợi.
Cậu ấy nói là sẽ làm.
Cứ vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng.
Khoan đã, còn có một người ở đó nữa.
– Naachan...
Suy nghĩ của tôi vuột ra khỏi miệng.
Người đó quay đầu lại, đúng là cậu ấy thật.
Là Naachan từng nói tôi ngốc nghếch.
Là Naachan tôi từng hôn lén.
Là Naachan suốt ngày bám lấy tôi.
Là Naachan đã từng vẽ tôi khi tôi luyện kendo.
Là Naachan duy nhất thấy tôi khóc.
Là Naachan tôi không ngừbg nhớ đến.
Là Nishino Nanase...
Cậu ấy trở lại thật rồi.
Nước mắt tôi vô thức chảy xuống, sống mũi trở nên cay xè, cơ thể bất động.
Tôi bật khóc thành tiếng, cảm xúc của tôi như vỡ òa.
Cậu ấy thực sự đã về rồi, thực sự đã về với tôi.
Naachan vội ôm lấy tôi, tay lau nước mắt trên khuôn mạt tôi. Cậu ấy không ngừng nói nói với tôi.
– Kazumin, mình về rồi, mình về rồi...
Tôi khụy xuống, ôm chặt cậu ấy.
Tôi không muốn cậu ấy lại đi nữa.
Tôi chỉ cần Naachan bên cạnh tôi.
Chỉ cần cậu ấy bên cạnh tôi, như thế là đủ.
——
Tôi mở mắt, chớp vài cái nhìn xung quanh.
Bên cạnh là Naachan.
Cậu ấy khi ngủ thật đáng yêu. Hai tay ôm chặt tôi.
Tôi cảm thấy mình như cái cây chỉ để cậu ấy đu bám..
Không xong rồi, càng nhìn càng muốn hôn cậu ấy.
Tôi ôm cậu ấy sát vào người mình, đặt một nụ hôn lên trán cậu ấy.
A, Naachan tỉnh rồi này.
Dụi mắt nhìn cứ như mèo con.
Hơn 10 năm qua vẫn không thay đổi thói quen vừa thức dậy.
Naachan nhìn tôi, rồi lại cắn vào nhân trung của tôi.
Đau...
Bất quá chỉ cần là cậu ấy,cái gì cũng được.

Có tiếng gõ cửa, Minami bên ngoài nói.
– Kazumin, Naachan, tụi em phải đi đây. Đồ ăn làm sẵn rồi nhé~
– Rồi rồi~
Đúng là hai đứa trẻ ngoan, vẫn không quên làm đồ ăn cho chúng tôi trước khi đi.
Miona và Minami đều đã có việc làm ổn định, hai đứa này vì rất bận rộn nên cuối tuần lại bám chặt lấy nhau không rời.
Naachan không thay đổi quá nhiều, điều duy nhất thay ssổi ở cậu ấy là hương vị của một người trưởng thành.
Nhưng đối với tôi, Naachan vẫn rất đáng yêu.
Gì thế này? Lại đáng yêu nữa...
Khuôn mặt cậu ấy sáng bừng khi nói về bò sát.
Tôi mải nhìn cậu ấy đến nỗi không biết cậu ấy đang nói gì.
– Kazumin, được không?
Tôi vô thức cười cười nhìn câu ấy, gật đầu.
– Yes!!! Mai mình đi mua đi! Mình muốn con màu vàng ấy!
Khoan, màu vàng?
– Từ từ, ý cậu là sao?
– Hả? Mình nói rằng mình muốn nuôi rắn, cậu đồng ý rồi còn gì?
Nuôi... rắn?
Tôi không nghe lầm chứ?
Tôi không có vấn đề với rắn, trừ mấy con màu trắng...
– Đừng là màu trắng thì được...
Naachan phấn khích gật đầu, môi cậu ấy mấp máy.
– Với một điều kiện.
– Sao?
Naachan nhìn tôi, mắt lấp lánh.
Tôi đè cậu ấy xuống sofa, bàn tay luồn vào bên trong áo cậu ấy.
Trước khi kịp nói điều gì, Naachan đã bị tôi khóa môi lại.
_End_

You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~