[Oneshot] [Kazunana] Quý nhân?

19:37

Author: Gấu
Khụ, mình lại đi viết 1 cái khác nữa rồi...
Cá nhân mình thấy cái này nó kì kì, nhưng,
Không hiểu sao lại muốn viết, và mình lại khá thích nó =))
----------------------------------------------


Bị đuổi việc, bị đuổi khỏi chỗ ở, bị bạn bè quay lưng, bị gia đình bỏ rơi từ lúc mới sinh ra, tôi cảm thấy thực sự quá mệt mỏi với cuộc sống này, không còn lí do để tồn tại, tôi nghĩ mình nên chết đi thì hơn.
--------------------
11.00 p.m
Takayama Kazumi đi đến cây cầu ở đại lộ, trên tay cầm lon bia. Khuôn mặt cô đanh lại, nheo mắt nhìn đường.
"Chậc" Cô tặc lưỡi, "Có mỗi cái kính cũng bị đạp gãy, thế này làm sao mà thấy đường..."
Nắm lấy xà cầu, Kazumi ngẩng đầu lên nhìn trời. "Hay thật, muốn ngắm sao cũng chẳng được."
"Nghe nói khi sắp chết sẽ có hiện tượng đèn kéo quân, sao mãi chẳng thấy nhỉ..."
Kazumi lẩm bẩm một hồi rồi khui lon bia uống một ngụm. Rồi lại hồi tưởng về những việc đã qua. Cô cười nhạo mình đã quá ngu ngốc, cuộc đời vốn không phải một màu hường, lại tự trách bản thân quá yêu đuối, không kiên định... Cứ đứng đó tự thẩm như vậy, cuối cùng đưa ra một quyết định: Phải chết thôi.
Lắc lắc đầu, "Bản thân lại quá yếu đuối nữa..."
Kazumi trèo qua bên kia xà, thả người ngồi xuống, hai chân đung đưa lẩm nhẩm hát lại bài đồng dao mùa hạ.
"Quạ ơi sao mày khóc nỉ non..."
"Thật đúng là một bài đồng dao quá thảm thiết..."Cô vừa nói vừa khóc.
Đang deep thì bỗng có người hét lên, "Này! Cô đừng có tự tử mà!", rồi chạy đến nơi Kazumi đang ngồi. Người đó vỗ vỗ vào vai cô, "Cô đừng có nhảy xuống nhé! Có gì sầu thì từ từ nói, đừng có dại dột!"
Kazumi bị làm cho giật mình, mém nữa chúi đầu rớt xuống sông, may mà kịp nắm thanh xà, không là toi...
Cô ôm tim quay lại quát lên: "Tôi chưa có chết! Đừng hét lên như vậy nữa! Lạy Chúa!"
Người kia dường như không nghe thấy, trèo qua thanh xà rồi nắm lấy cánh tay Kazumi, lo lắng nói, "Cô đừng có dại dột nhảy xuống đó nhé..."
Kazumi nhăn mặt, cái quái gì vậy? Chỉ là muốn thôi chứ chưa có chết! Đừng có làm quá lên!
"Này! Cô không nghe à? Tôi chưa chết đâu, chỉ là muốn mà thôi."
Người kia thở phào nhẹ nhõm, "May mà chưa chết...", rồi đưa hai tay lên ôm ngực khiến bản thân mất đà rồi ngã xuống.
"Hả???" Kazumi hét lên, tay trái nắm lấy cánh tay của người kia mà tay phải quên nắm lấy thanh xà, thành ra ngã xuống theo.
Kazumi nhắm chặt hai mắt lại, theo bản năng ôm lấy người kia. Trong đầu thầm cầu trời, cầu Phật, cầu Chúa, cầu ông bà, cầu tổ tiên, cầu cha mẹ, cầu quỷ hồn, cầu Diêm Vương, cô nghĩ lại rồi, cô chưa muốn chết!!!
Rắc một tiếng, 'Lạy Chúa! Gãy xương rồi...' Cô đau đớn nghĩ, 'Vẫn chưa chết...'
Dưới cây cầu là một mảnh đất, hai người ngã xuống đó, nên cả hai may mắn chưa rớt xuống sông.
Kazumi nhìn người trong lòng vẫn đang ôm chặt lấy cô. Cô thở dài một cách đầy đau đớn, "Chưa chết đâu, nên cô làm ơn ngồi dậy, lưng tôi bị gãy rồi này..."
Người đó mở mắt ra nhìn Kazumi rồi loạng choạng đứng dậy, sau đó lại ngồi phịch xuống.
"Mẹ ơi... chưa chết..." Cô gái đó ôm tim nói.
Kazumi đau khổ gác tay lên trán, "Nhờ cô mà tôi lại bị đau lưng này, hay thật. Số mình quá thối rồi."
"Xin lỗi, tôi nghĩ cô định nhảy cầu tự tử, như vậy thì tôi lại bị người ta nghĩ là kẻ giết người mất. Nên nếu muốn tự tử làm ơn tự tử ở chỗ khác, đừng có nhảy cầu ở đây."
"..."
"..."
Kazumi bật người ngồi dậy, nhưng đau đớn ở lưng khiến cô thở hắt một hơi dài. "Biết ngay mà...", cô ôm mặt, suy nghĩ một hồi, bỗng ngẩng phắt đầu lên khiến cô gái kia giật mình.
"Cô... nhìn tôi làm gì?" Cô gái đó rụt rè hỏi.
"Cô tên gì?" Kazumi tra khảo người ta.
"Nishino... Nanase."
"Takayama Kazumi. Tuổi của cô là bao nhiêu?"
"Hả? Cô không biết hỏi tuổi của nữ là bất lịch sự à?"
"Tôi là nữ, cô cũng là nữ. Nữ hỏi tuổi của nữ thì chết nhau à?"
"Chậc, 26..." Nanase nhăn mặt.
"Tôi cũng 26 này."
"Không liên quan tới tôi.'' Nanase giận dỗi nói.
Kazumi im lặng nhìn Nanase.
Nhìn không rõ nhưng xinh đó chứ.
"Bỏ đi. Giờ phải tìm cách leo lên đã."
Nanase trừng mắt nhìn cô, rồi lại quay mặt ra chỗ khác.
Kazumi đột nhiên nhích lại gần, tay ôm lấy hai bên má cô rồi nói, "Đừng quên là do cô nên chúng ta mới ngã xuống đây. Nếu không thể lên được tôi cũng không ngại làm kẻ giết người đâu."
Nanase vừa nghe xong run run nhìn cô, nuốt nước bọt một cái rồi lại gật gật đầu.
Kazumi buồn cười, "Trời ạ, tôi đùa thôi..."
Nanase mệt mỏi nhìn cô, "Tôi không rảnh đi đùa giỡn đâu. Tìm cách leo lên thôi."
Ế? Thay đổi nhanh vậy...
Kazumi nhún vai, "Được rồi."
Thế là hai người thức cả đêm bàn cách leo lên mà không để ý tới cái cầu thang nhỏ bé nằm trong góc được người dân xây để tiện leo lên leo xuống...
Rạng sáng, mắt hai người thâm đen rõ rệt. Ngay khi vừa leo lên, còn chưa kịp vui mừng thì Nanase đã hét lên.
"Cái gì vậy?" Kazumi vội hỏi.
Nanase lắp bắp nói, "Ở đây có thang..."
Kazumi nhìn xuống đó, cằm rớt xuống đất.
Không sao, haha. Không sao mà...
Tự an ủi mình xong, Kazumi quay qua nói với Nanase, "Này, cô sống một mình à?"
"Ừ, một mình."
"Tôi có thể sống cùng cô được không?"
"Cái gì?" Nanase trợn mắt nhìn cô. Đùa hả trời...
"Tôi bị đuổi khỏi chỗ ở rồi, lại thất nghiệp, bạn bè quay lưng, còn mồ côi nữa. Nên tôi là một người rất đáng thương".
"..."
"Cưu mang tôi nhé?"
"Không."
"Hả? Vì sao?" Kazumi đáng thương nói.
"Nghĩ sao mà cho người tôi chỉ mới biết tối hôm trước ở chung vậy hả?" Nanase chậc lưỡi.
"Có lý, nhưng tôi là ngoại lệ mà."
"..."
"Chỉ cần một thời gian thôi. Sau khi mọi thứ ổn định tôi sẽ đi ngay. Được không?"
''..."
"Đi mà..."
"..."
"Không được sao?" Kazumi thất tha thất thiểu.
Im lặng một lúc lâu, "Được rồi.", Nanase đồng ý.
"Thật chứ?"
Nanase gật đầu.
Kazumi vui mừng chạy đến ôm lấy cô, "Thực sự cảm ơn!!! Tôi mang ơn cô suốt đời!"
"Rồi rồi rồi, buông ra..." Nanase vỗ lưng Kazumi.
"Được~ Vậy về nhà cô thôi."
"Hả? Cô cứ như vậy mà đi á?"
Kazumi chạy đến chỗ hôm qua ngồi, thở phào nhẹ nhõm. Xách balo lên, lại chạy đến chỗ Nanase, "Đi thôi."
Phần Nanase, cô không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý, nhưng xem ra người kia cũng không phải người xấu. Thôi kệ, làm phước vậy...
Trên đường, hai người vừa nói chuyện vừa đi. Thực chất chỉ có Kazumi nói còn Nanase nghe và trả lời.
"Đổi xưng hô đi."
"Hả?"
"Chẳng phải bằng nhau sao?"
"Vậy tuỳ cậu."
"Được thôi~"
Sau một hồi nói chuyện, Nanase nhận ra người này tính cách rất thất thường. Tối qua còn khóc lóc muốn tự tử, sau đó hù doạ mình. Sáng nay lại nói không ngừng, rốt cuộc là có vấn đề về thần kinh không vậy?
Hai người đi rất lâu mới đến một căn nhà nhỏ cách xa thị trấn. Theo như Kazumi, cô nghĩ mắt thẩm mĩ của Nanase không hề tệ chút nào, ngược lại rất tốt. Căn nhà truyền thống kiểu Nhật, bên ngoài trồng vài cái cây, xem ra thú vui của Nanase không hề tầm thường.
"Mình hỏi chút được không?"
"Hỏi đi."
"Cậu làm gì vậy?"
"Hoạ sĩ minh họa."
Kazumi há hốc mồm nhìn Nanase.
"Mình biết cậu không tin được, nhưng sự thật là vậy. Hãy quen với điều đó đi." Nanase vỗ mặt Kazumi rồi mở cửa bước vào trong.
Kazumi vừa bước vào, thì lại nghe tiếng hét của Nanase. "Gì nữa vậy?" Kazumi hỏi.
"Lạy hồn! Mình cần phải tắm ngay! Tự nhiên đi."
Nanase bị bệnh sạch sẽ, nhất là sau một đêm lăn lộn dưới đất. Điều cần thiết nhất là phải tắm.
Kazumi nhún vai, bước vào trong phòng khách. Bỏ balo xuống sofa rồi lại đi lòng vòng trong nhà.
Sau một hồi, Kazumi có thể tổng hợp lại: một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp kiêm phòng ăn, hai phòng tắm, một nhà vệ sinh.
"Làm quái gì có hai phòng tắm dữ vậy..." Kazumi lẩm bẩm, "Nhưng tủ lạnh rất đầy đủ..."
Chỉ còn một phòng Kazumi chưa vào - phòng ngủ của Nanase, vốn định vào xem nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã ở nhờ lại còn tự tiện như thế là quá bất lịch sự, nên cô quyết định sẽ không vào đến khi Nanase cho phép.
Nhắc đến Nanase mới nhớ, tắm gì mà lâu thế?
Vừa nghĩ xong thì Nanase mặc áo choàng tắm từ trong phòng tắm bước ra.
"Cậu cũng nên tắm đi, nhìn như người rừng."
"Trước lúc tắm cậu cũng vậy thôi, người qua đường nhìn cậu như sinh vật lạ."
"Chết đi. Mà gọi cậu là gì thì được?"
"Là sao?" Kazumi không hiểu hỏi.
"Biệt danh của cậu ấy."
"Kazumin, mà chi vậy?"
"Gọi mình là Naachan, dù sao cũng là người một nhà."
"Người một nhà? Nghe dễ hiểu lầm thật."
"Cậu bớt nói một chút đi", Nanase bực mình ném cái khăn vào mặt Kazumi, "Giờ có tắm không?"
"Oái! Tắm tắm tắm!"
Kazumi cầm khăn đi ra ngoài phòng lấy quần áo, sau đó cũng bước vào phòng tắm.
Nanase mở tủ lạnh lấy một hộp sữa ra uống. Rồi vào phòng mặc quần áo.
Trong lúc ăn sáng (người nấu tất nhiên là Nanase), Kazumi nghiêm túc nhìn Nanase, "Này, cậu nói cậu là họa sĩ truyện tranh, vậy nghệ danh của cậu là gì vậy?"
Nanase vừa gắp một miếng thịt vừa nói, "Namaru."
"Hả?" Kazumi lại há miệng, "Không ngờ cậu trẻ thế này mà đã là họa sĩ rất có tiếng tăm", cô gật gù nói.
"Quá khen rồi, còn cậu thì sao?"
"Biên tập viên của tạp chí", Kazumi nhún vai, "Nhưng do sơ suất nên bị đuổi việc rồi."
"Số cậu đúng là thúi thật."
"Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ cần tìm việc mới mà thôi."
Sau đó hai người tập trung ăn, không ai nói gì nữa.
Ăn xong, Nanase ngồi xoa bụng, "Chưa bao giờ lại ăn nhiều thế này..."
Kazumi đứng rửa chén nói, "No thế thì ngồi một chút đi rồi hãy ngủ."
"Này, mình vừa nhận ra cậu rất có tư chất làm mẹ."
"Ai cũng nói vậy."
"Nhưng cậu là người thế nào? Tối qua còn khóc lóc đòi tự tử mà? Sao đột nhiên lại lạc quan thế?" Nanase trêu chọc.
"Nhờ cậu lôi mình xuống, mình nhận ra mình không thể chết được đấy."
"Còn không biết đền ơn?"
"Bớt đi, nợ cậu thì cùng lắm là trả nợ cả đời cho cậu thôi."
"Được thôi, mình không ngại đâu".
Rửa chén xong, Kazumi ngồi phịch xuống ghế, tay xoa xoa mắt.
"Chắc mai mình phải đi cắt kính thôi, chẳng thấy rõ gì hết."
"Cậu cận thị à?"
"Một chút."
"Mình có vài cái kính không dùng nữa đấy."
"Vậy tối hãy bàn, mình buồn ngủ quá."
"Mình cũng vậy, đi ngủ thôi."
"Chăn, cậu có dư chăn không?"
"Trong tủ ở phòng khách ấy, cậu cứ tự nhiên lấy đi, mình phải ngủ đây..." Nanase vừa ngáp vừa nói rồi về phòng.
Kazumi cũng ngáp theo trong vô thức, chùi nước mắt rồi đi lấy chăn, sau đó nằm lên sofa.
"Ế? Êm thật."
Lẩm bẩm một hồi, Kazumi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
4.00 p.m
Nanase giật mình mở mắt, thấy bên cạnh là Doiya-san thì thở ra nhẹ nhõm.
Lại là nó...
Cô ngồi dậy, với lấy cặp kính ở đầu tủ rồi đeo vào, sau đó bước vào nhà vệ sinh.
Ngoài phòng khách, Kazumi đang ngồi thừ ra trên sofa, cô ngửi thấy mùi gì đó.
Khịt khịt vài tiếng, không sai, quả nhiên là mùi này. Kazumi đứng dậy, đi theo hướng có mùi đó.
Khi vào bếp thì Nanase đang đứng xắt hành. Kazumi bước lại gần cô, mũi khịt khịt vài cái ngay gần cổ cô. Nanase hoảng hồn bỏ dao xuống quay lại, "Cậu bị biến thái à?", rồi lấy tay sờ sờ cổ, "Sao tự nhiên làm cái trò này hả?"
"Quả nhiên là nó, Naachan đứng yên nào", rồi lại đưa mặt tới gần cổ Nanase ngửi thêm vài cái. Nanase không biết làm gì, chỉ đứng yên, nhưng mặt đang rất đỏ, cô có thể cảm nhận được hơi thở của người kia...
Kazumi cuối cùng cũng không ngửi nữa, "Mùi trên người cậu là mùi gì thế?"
"Hở? Mùi sữa tắm..."
"Ra là không phải nước hoa..."
"..."
"Không có gì đâu, tiếp tục nấu đi, mình phụ cậu."
Nanase nhìn Kazumi như sinh vật lạ, rồi quyết định không quan tâm nữa, tiếp tục việc đang làm.
Sau khi ăn tối, Kazumi cùng Nanase vào phòng ngủ. Ngay khi vừa bước vào, Kazumi trợn mắt nhìn xung quanh, "Toàn là cái con vật quái đản kia..."
"Quái đản cái đầu cậu. Không được nói Doiya-san như vậy." Nanase nhăn mặt nói.
"Rồi rồi..."
Nanase kéo ngăn tủ ra, bên trong có "rất nhiều" loại kính, quan trọng là có đầy đủ độ cận. Kazumi há mồm nhìn bộ sưu tập của cô.
"Vài cái của cậu á..."
"Vài là số nhiều, cậu đeo được cái nào thì lấy", Nanase nói rồi ngồi vào bàn làm việc, lấy một quyển truyện tranh ra đọc.
Một lúc sau, Kazumi cũng lựa được một cặp kính màu đen gọng tròn. Cô đóng tủ lại rồi đến chỗ Nanase, "Mình lấy cái này nhé."
Nanase nhìn cô, "Hợp với cậu đấy."
Kazumi nhún vai, "Cảm ơn, bây giờ thật buồn chán, chẳng có gì làm", rồi ngáp một cái.
"Muốn đọc truyện không?"
"Nhà cậu có sách văn học hay tiểu thuyết không? Mình không hình thú với truyện tranh."
Nanase chỉ về kệ sách ở sát tường, "Đều có, cậu cứ lựa đi."
Kazumi bước đến lấy đại một cuốn rồi lại ngồi xuống bên cạnh Nanase. Xem được vài trang rồi lại bỏ xuống, chống cằm nhìn cô.
Giờ mới nhìn rõ, góc nghiêng đẹp thật...
Kazumi nhìn Nanase chăm chú tới nỗi không để ý rằng Nanase vẫn đọc duy nhất một trang truyện đó, còn bản thân thì lại lỡ miệng nói ra câu nói kia...
Rốt cuộc Kazumi cũng ngủ quên ở đó, Nanase nhìn khuôn mặt cô, thầm cảm thán, "Nhân trung sâu thật".
Sau đó cô đưa Kazumi lên giường của mình một cách khó khăn, xong xuôi mới thở dài rồi ra ngoài sofa nằm.
Sáng hôm sau, Kazumi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường Nanase. Cô khịt mũi vài cái, "Mùi dễ chịu thật", rồi sau đó đi ra ngoài.
Đi vào phòng khách, Nanase đang nằm cuộn người lại ngủ ngon lành trên chiếc sofa. Kazumi lại thở dài, quyết định dùng hết sức trâu bế cô vào phòng. Rồi lại làm đồ ăn sáng, xong xuôi lại thay đồ đi phỏng vấn.
Tất nhiên với mồm mép điêu luyện và kinh nghiệm dày dặn, Kazumi đã được nhận. Tiền lương cũng khá, công việc là sở trường của bản thân. Nghĩ đến lại thấy vui, cô quyết định nguyên ngày hôm đó sẽ nấu ăn.
Về đến nhà, nói cho Nanase biết mình đã được nhận. Nanase chỉ thắc mắc tại sao có thể dễ dàng kiếm được việc mà lại nghĩ quẩn đi tự tử. Kazumi xấu hổ, xà nẹo một hồi rồi kể hết cho Nanase nghe.
Có lần cô đi coi bói ở một nơi rất nổi tiếng, bà ấy nói rằng đến năm 26 tuổi sẽ gặp đại nạn, nhưng chỉ cần đi đến cây cầu gần nhất, chắc chắn sẽ có quý nhân giúp đỡ.
"Thế mình là quý nhân đó?"
Nanase chỉ vào bản thân hỏi.
"Chính cậu." Kazumi cười giơ ngón trỏ lên.
"Chậc, hết nói nổi."
Nhưng Kazumi đã bỏ qua một điều, quý nhân đó chính là người mà cô yêu.
—————————————
Sau vài tháng sống cùng nhau, mối quan hệ của hai người dần tốt hơn.
Một hôm, Nanase vẽ Doiya-san lên quyển sổ, hỏi người đang ngồi xem TV bên cạnh.
"Kazumin, cậu ngủ ở sofa không thấy bất tiện à?"
"Có chứ." Kazumi gật đầu.
Vẫn cúi đầu vẽ, Nanase gợi ý, "Vậy cậu nghĩ sao nếu chúng ta ngủ chung?"
Kazumi quay qua nhìn cô, "Hả?"
"Không muốn sao?" Nanase ngẩng đầu lên nhìn cô
Kazumi đưa tay lên, nheo nheo mắt, "Lí do?"
"Không nỡ để cậu nằm ở đây mãi". Nanase thản nhiên nói.
"Còn lí do nào khác không?", Kazumi đưa mặt lại gần cô.
Nanase chậc lưỡi, "Mình sợ sấm sét, ngủ một mình không yên tâm."
"Được thôi~ Vậy mới ngoan chứ~" Kazumi cười xoa đầu người bên cạnh, lại nhéo má cô.
Từ đó, hai người cùng ngủ chung một giường, ăn chung một bàn, thi thoảng uống chung một li. Cái gì cũng làm chung, thiếu điều tắm chung với nhau.
Khi sắp đến lúc như đã hứa, cả Kazumi và Nanase đều nhận ra rằng bản thân không muốn phải xa người còn lại.
______________________________________
Đêm Thất tịch, Kazumi mang một cây tre về trang trí. Sau khi hoàn thành, cô tự thưởng thức thành quả của mình bằng cách tự nấu một bữa thật ngon, Nanase bảo rằng hôm nay có thể sẽ không về được nên cô chỉ nấu phần một người.
Sau khi ăn xong, cô nhàm chán bật TV lên xem.
"TV chán thật..."
Tua đi tua lại một hồi, Kazumi tắt TV rồi vào phòng Nanase lấy laptop lên mạng một chút. Sau khi đăng nhập vào tài khoản, lướt một hồi lại không có gì thú vị, cô mở phim kinh dị. Bộ phim có tên là The Orphan, cô nghĩ mình không sợ hãi gì mấy nhưng bộ phim này ám ảnh thật, cô xem mà lạnh cả gáy...
Xem đến hết bộ phim, Kazumi tắt laptop rồi vào nhà bếp mở tủ lạnh ra, lấy một viên kẹo dâu bỏ vào miệng. Lại vào phòng Nanase, đi lục mấy quyển tiểu thuyết đọc.
Gần 11h đêm, đang đọc đến đoạn gây cấn thì có tiếng chuông. Kazumi cau mày bỏ quyển truyện về chỗ cũ, mang dép đi ra ngoài mở cửa.
Mở cửa ra, là Nanase. Kazumi bịt mũi, 'Mùi rượu nồng quá...'
Nanase vẫn đứng đó nhìn chằm chằm cô bằng khuôn mặt đỏ bừng.
Kazumi thở dài rồi đỡ Nanase vào nhà, không quên đá cửa đóng lại.
Đưa Nanase ngồi xuống sofa, cởi bớt áo và giày giúp cô ấy, Kazumi vào nhà bếp nấu canh giải rượu.
"Kazumin..." Nanase gần như mê sảng nói.
Kazumi vắt một cái khăn rồi lại đi ra, "Mình đây", rồi lau mặt cho Nanase.
"Naachan, cậu ổn chứ?"
Nanase gật gật đầu rồi lại ôm đầu, "Khó chịu quá..."
"Được rồi, không sao đâu." Nói rồi lại rót một ly nước nóng kề vào miệng người bên cạnh.
Nanase ngoan ngoãn uống hết ly nước, lại tiếp tục làm nũng. Cô giơ hai tay ra đòi ôm như một đứa trẻ. Kazumi kiềm không nổi ôm lại cô.
Đáng yêu thật...
"Naachan đi tắm nhé?"
Gật đầu.
Kazumi vỗ lưng người kia, rồi đỡ vào phòng tắm. Trước khi đóng cửa không quên nói:
"Nếu muốn nôn thì cứ nôn đi nhé."
Kazumi đi vào phòng lấy quần áo cho Nanase, lại bật cười, "Như trẻ con ấy", rồi bước ra ngoài đi đến cửa phòng tắm. Mở cửa ra rồi nhẹ nhàng bỏ đồ vào giỏ, sau đó lại bước ra ngoài.
Sau khi ngâm mình trong nước nóng, Nanase cảm thấy tỉnh táo hơn phần nào. Cô theo thói quen mặc áo choàng tắm bước ra ngoài. Kazumi thấy cô không mặc quần áo thì ngạc nhiên, "Ế? Mình có đem đồ vào cho cậu mà?"
"Hả?" Nanase nheo nheo mắt, đầu cô vẫn còn rất đau nên không tập trung được. Kazumi thấy vậy liền đi đến đẩy Nanase vào phòng tắm, "Mặc đồ đàng hoàng vào..."
Rồi đóng của lại, cô ngồi xuống sofa, hai tay nắm chặt lại.
Kiềm chế nào Takayama Kazumi...
Định thần lại, Kazumi đứng lên đi lấy canh giải rượu rồi ngậm một viên kẹo để áp chế bản thân lại.
Nanase sau khi bị đẩy vào phòng tắm thì đứng ngơ một hồi, rồi lại chậm chạp mặc quần áo vào. Sau đó lại bước ra ngồi phịch xuống sofa, tay lại ôm đầu, "Đau quá..."
Lúc đó, Kazumi đem chén canh đến cho cô uống. Sau khi uống xong, Nanase chỉ thấy khó chịu, "Kazumin..."
"Sao vậy?" Kazumi ngồi xuống bên cạnh.
"Nhớ cậu..."
Kazumi mỉm cười, tay vuốt tóc Nanase, "Chỉ mới không gặp mình một chút đã nhớ rồi à?" Cô vừa dứt lời thì người bên cạnh đã hôn cô. Chỉ là chạm môi.
"..."
Vài giây sau đó, Nanase rời ra. Cuộn tròn người lại ngồi ôm chân.
"Mình yêu cậu, Takayama Kazumi."
Kazumi đờ người, sau đó đột nhiên đè Nanase xuống.
"Cậu nói gì?"
"Mình yêu cậu.'' Không biết có phải do hơi men hay không, Nanase lại nói ra những điều từ tận đáy lòng, rồi sau đó lại cắn chặt môi nhìn người bên trên.
Kazumi há miệng định nói gì đó, rồi lại cúi đầu hôn cô. Lần này, là một nụ hôn sâu.
Sau khi rời ra, hai người đều thở dốc.
"Vị dâu..." Nanase lẩm bẩm, rồi lại đưa tay kéo người bên trên xuống, vẫn là nụ hôn đó.
Một lúc sau, Kazumi đành bế Nanase đã ngủ tự lúc nào về phòng. Nhẹ nhàng đưa cô lên giường, Kazumi lại nhẹ nhàng leo lên nằm bên cạnh, ôm Nanase vào lòng. Khẽ hôn vào trán người bên cạnh, rồi kéo chăn lên trùm kín cả hai người lại, "Naachan, Thất tịch vui vẻ."
Sáng hôm sau, Nanase bừng tỉnh mở mắt.
Không thấy nó nữa...
Nhìn sang bên cạnh, thấy Kazumi thì vui vẻ nhéo vào nhân trung của người kia, "Đồ ngốc."
Đúng lúc đó Kazumi mở mắt, rồi lại dụi vài cái. "Chào buổi sáng, Naachan".
"Chào buổi sáng." Nanase nói rồi hôn nhẹ lên môi Kazumi.
"Cậu nợ mình, nên phải trả nợ cả đời đi."
Kazumi không hiểu ngơ ngác gật đầu.
"Và nói rằng cậu yêu mình."
"Nishino Nanase, mình yêu cậu".
_End_
---————------—————
Đây là một phần nhỏ sau khi hai bạn thừa nhận với nhau, có thể coi như không có nó cũng được :3
Một buổi tối nọ, sau bữa ăn, như thường lệ Kazumi sẽ rửa chén, còn Nanase ngồi phác lại bản thảo.
"Naachan, cậu đang vẽ mình sao?" Kazumi rửa chén xong lau tay nói.
"Ừm, phác họa lại một chút."
Nanase không dừng tay, tiếp tục vẽ nốt phần còn lại.
"Vậy sao."
Thế là Kazumi ngồi xuống ngắm bộ dạng chăm chú của người đối diện. Một lúc sau, Nanase đặt bút xuống, thở ra một hơi thật dài.
"Xong rồi~"
"Mình xem được chứ?" Kazumi tò mò hỏi.
"Không được~" Nanase cười cười, "Vì Kazumin không được xem."
"Gì kì vậy?" Kazumi trề môi, rồi lại năn nỉ người kia, "Cho mình xem đi mà~"
"Rồi rồi, đây này." Nanase cười nói rồi đưa quyển vở cho người đối diện.
Xem đi xem lại một hồi, Kazumi đột nhiên nói, "Mình vừa nhận ra rằng, Naachan rất ngoan ngoãn."
"..."
"..."
"Ai là chủ nhà?" Nanase bỗng nhiên hỏi.
"Naachan".
"Vậy ai mới là người nên ngoan ngoãn?"
"Ừm... mình?"
"Chính xác." Nanase giơ ngón trỏ lên.
Kazumi bật cười, đứng lên bước đến chỗ Nanase.
"Vào phòng ngủ đi."
Nanase không hiểu gì nhưng cũng đứng lên đi theo. Vừa đóng cửa lại, Kazumi đã áp cô vào cửa.
"Gì vậy?" Nanase ngẩng mặt lên hỏi.
Kazumi mỉm cười, "Điều mình nói đều là sự thật. Cậu rất ngoan, nhất là những lúc thế này." Vừa nói xong lại hôn Nanase.
Khi rời ra, Kazumi nhìn người đối diện thở dốc, rồi ôm Nanase lên giường, tiếp tục hôn cô, rồi làm những chuyện nên làm.
"Thấy chưa? Hoàn toàn không phản kháng."
_END_

You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~