[Nogizaka46] Once Again chap 5

20:59

Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng. Ăn chơi đã đời, nhận ra chỉ còn nửa tháng nữa là sẽ phải về nhà. Nanase lôi kéo Reika.
– Reika à, ở lại thêm một tháng nữa được hông~
– Ý cậu là sao? - Reika khó hiểu.
– Thì là á, chẳng phải chúng ta chỉ ở đây có một tháng thôi sao?
– Ờ, rồi sao?
– Thì ở thêm tháng nữa đi, à không, hết hè luôn đi.
Reika nhếch mép, cười vài tiếng.
– Cậu nghĩ mình có nhiều tiền vậy à?
– Nếu cậu không có tiền thì chúng ta làm ở đây cũng được.
– Cậu thích Kazumi đến lậm rồi à? Cũng phải, mối tình đầu mà ha~~
– Cậu muốn chết không? - Nanase trừng mắt - Cậu quên phải làm bài tập hè à?
– Hả?
– Thì đó, "Bạn hãy xin một công việc trong hè. Rồi trong quá trình làm phải viết ra mình đã học được những gì từ việc đó."
Reika đực mặt ra, Nanase tát nhẹ vào mặt cô.
Reika gật đầu, xem như đồng ý.
– Tốt~
———
Buổi sáng, Reika muốn gọi Nanase thức dậy để nói chuyện với quản lí về việc làm ở đây. Nhưng cái con gấu kia cứ ôm chặt cái gối, không hề cử động. Reika bực mình vào phòng tắm vắt một cái khăn sạch ném vào mặt Nanase, rồi cất bước ra ngoài, không thèm ngó đầu lại.

Reika thức dậy khá sớm, hiện tại là hơn 6h sáng một chút. Cô nghĩ rằng gìơ này chắc chẳng có ai, đành xuống bếp kiếm gì đó ăn vậy.
Wakatsuki đang ngồi làm gì đó, không để ý có người đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
– Waka, cậu đang làm gì vậy?
– Wa! - Wakatsuki giật mình quay lại -  Cậu làm mình giật cả mình.
– Xin lỗi.
– Không sao, mình đang tính toán vài thứ thôi.
Reika nhớ đến mục đích chính, cô kéo ghế xuống ngồi bên cạnh.
– Nè nè, các cậu có cần thêm người không?
– Có đó - Wakatsuki gật đầu - Trong tháng này sẽ có rất nhiều du khách đấy.
– Ồ - Reika gật gù - Vậy nhận mình với Nanase vào làm nha?
– Hả? - Wakatsuki ngạc nhiên - Sao tự nhiên...
– Mình và Nana có bài tập hè cần hoàn thành, làm việc ở đây có thể giúp ích cho tụi mình - Reika giải thích.
Wakatsuki gật gù nói:
– Thử hỏi Kazumin xem, cậu ấy mới là người quyết định.
– Được - Reika gật đầu - À mà có gì ăn không? Mình đói muốn chết đây này.
– Đầu bếp chưa dậy đâu, muốn ăn thì ra ngoài ăn thôi.
Reika xệ mặt ra, thở dài một hơi, xoa cái bụng đang réo lên.
Wakatsuki buồn cười nhìn cô.
– Rồi rồi, mình đi với cậu.
Reika hớn hở bật người dậy.
– Đi đi!
– Đi.
——————
Nanase chống hai tay lên thành cầu thang, nhìn hai người ở dưới.
Không phải cô muốn dậy sớm thế này, mà là cái khăn ướt của cái người-đang-chìm-đắm-trong-hạnh-phúc ở dưới che kín mũi cô khiến cô không thở được.
– Cậu được lắm Reika - Nanase nhếch khóe miệng.
– Cái gì được cơ?
Nanase quay lại, thấy Kazumi ôm cái gối, mặc áo thun quần ngắn, đầu tóc chưa chải, mặt nhăn nhó đang đứng đó. Cô buồn cười nhìn người đối diện.
– Cậu cười cái gì? - Kazumi mắt nhắm mắt mở cọ mặt vào gối.
– Khụ... không có gì. Kazumin chưa tỉnh ngủ à?
Kazumi gật đầu, bước đến gần Nanase nhìn xuống phía dưới.
– Chậc, dậy sớm để tán tỉnh con người ta à... - Cô lầm bầm.
– Cậu nói Wakatsuki?
Kazumi gật đầu, quay lại nhìn cô.
– Còn cậu làm gì ở đây?
– Không có gì - Nanase chớp mắt - Mình định đi dạo thôi.
Kazumi gật đầu, quay lưng vào phòng tiếp tục ngủ.
Nanase đứng ngẩn mặt ra một hồi, lại bật cười.
– Hahaha...
——————
Đúng 8h, nhà trọ lại trở nên nhộn nhịp. Hầu hết mọi người đều đang ăn sáng, nhưng có vài người thì không...
Trong phòng, Misa lay Mai dậy.
– Maimai, dậy đi.
Mai trở mình, giơ tay ôm cổ Misa kéo xuống rồi ngủ tiếp.
– ...
Misa thở dài, đưa tay ôm người bên cạnh nằm xuống, khẽ thì thầm vào tai cô.
– Maimai, dậy đi nào.
Mai nhăn mặt mở mắt ra. Dụi vài cái, ngồi dậy mơ màng nhìn xung quanh.
– Chị ổn chứ? - Misa vuốt tóc người bên cạnh.
– Hơi đau một chút - Mai vừa tỉnh nên giọng còn khàn.
Misa tự nhiên đỏ mặt, ừm, vì cô rất thích nghe chất giọng khàn của Mai.
Mai bước xuống giường, khập khiễng vào nhà vệ sinh.
Misa nhìn ga giường, 'Không ổn rồi... Đáng lẽ hôm qua không nên như vậy.'
———————
Miona đang ngồi ăn sáng thì Minami đến ngồi đối diện.
– Minami, chào buổi sáng.
– Chào buổi sáng - Minami ngáp một cái.
– Em vừa dậy à?
Minami gật đầu, lấy tay dụi mắt.
– Hôm nay em rảnh không? - Miona uống một ngụm nước.
– Em rảnh mà.
– Vậy chúng ta đi chơi đi.
– Hả? - Minami vừa nghe liền tỉnh ngủ - Sao tự nhiên chị muốn đi chơi?
– Thì... - Miona đỏ mặt - Từ khi em đến đây chúng ta vẫn chưa đi chơi riêng... Chị muốn đi với Minami, chỉ hai chúng ta thôi.
Minami đỏ mặt gật đầu.
– Vậy hẹn em 2 tiếng nữa nhé?
– Nhưng ở đâu?
– Ở đây.
Minami gật đầu, bắt đầu ăn bữa sáng vừa được đưa đến.
———————
Asuka vừa hoàn thành xong công việc được giao, cô đứng trước cửa vươn vai một cái. Bỗng Kitano từ đâu chạy đến.
– Ashu~~~~
Rồi ôm chầm lấy cô, một lúc sau mới thả ra.
– Kii, chị đi đâu đây? - Asuka xoa đầu người đối diện.
– Gặp em - Kitano hớn hở cười, lại ôm tiếp.
Asuka cười ôm lại. Miona cùng Minami từ bên trong đi ra, Kitano vừa thấy liền gọi:
– Hocchan! Minami!
Miona nhìn về hướng Kitano và Asuka, cô cười vẫy tay rồi tiếp tục đi.
Minami tốt hơn, chào hai người một tiếng rồi mới đi theo.
Asuka có quen Miona, còn Minami thì không.
– Kii, Minami?
– À, Hoshino Minami, hai người đó chắc là đang đi hẹn hò đó~
– Vậy sao. - Asuka gật đầu.
– Mình cũng đi, chị biết chỗ này hay lắm.
Kitano nắm tay Asuka định đưa cô đi, nhưng Asuka chợt nhớ còn chưa xin phép Wakatsuki.
– Đợi em chút, nói với Waka một tiếng đã. - Cô chạy vào trong.
Kitano gật đầu. Một lúc sau, Asuka chạy ra.
– Đi thôi - Cô nói.
Kitano mỉm cười nắm lấy bàn tay người bên cạnh, cùng cô bước đi.
———————
Hờ, hiện tại cũng đã gần đến giữa trưa mà Nanami vẫn chưa chịu tỉnh. Shiraishi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn con người cuộn thành một cục nằm trên giường.
Gọi thêm vài phút nữa, người kia không chịu dậy, Shiraishi bật mode Kuroishi. Cầm cái gối ném vào mặt Nanami, la lên:
– Nanamin!
Vẫn không cử động.
– Mèo con! Dậy đi!
Không mở mắt.
Kuroishi bực mình hất chăn ra, vừa lúc đó Nanami mở mắt, miệng lầm bầm:
– Tối hôm qua hành hạ mình chưa đủ sao...
Kuroishi vừa nghe đã trở về Shiraishi, mặt méo xẹo ngồi xuống trước mặt Nanami.
– Được rồi, dậy đi...
Nanami nhắm mắt, không quan tâm nữa.
Shiraishi nắn mặt cô đến mức hai bên đỏ bừng lên. Vẫn không chịu mở mắt.
Shiraishi đè lên người cô, hai tay chọt vào hai bên hông. Đáng tiếc Nanami không có máu buồn.
Hết cách, cô đành nói:
– Nanamin, dậy đi. Không mình sẽ tiếp tục việc tối qua đấy.
Nanami bực mình trừng mắt nhìn cô.
– Gần giữa trưa rồi, cậu không ăn gì sẽ không có sức. Tối qua như vậy mà...
– Cậu nói nữa mình ném cậu xuống biển đấy.
– Vậy thì dậy đi.
Nanami ngồi dậy, xoa xoa tóc. Shiraishi ôm cô, vỗ lưng nói:
– Ngoan nào.
Nanami dụi mặt vào cổ cô,  rồi bước vào nhà vệ sinh.
Shiraishi ngã xuống giường, thở ra một hơi.
– Cuối cùng cũng chịu dậy... Đói muốn chết.
Quả nhiên việc đánh thức Nanami luôn là một cực hình. Hãy thương Shiraishi.

_END chap 5_
Đoán xem tại sao chap này lại đầy đủ cp như vậy?











You Might Also Like

0 nhận xét

"Tớ không biết từ lúc nào, đã xảy ra ra sao, chỉ biết khi tớ nhận ra, thì cậu đã ở trong tim tớ mất rồi." Takayama to Nishino.
"Giữa những ngón tay luôn có những kẽ hở, chị có biết để làm gì không? Để tay em có thể đan vào tay chị như thế này." Shida to Rika.

Viu~~